Chương 8: (Vô Đề)

Tin đồn lan nhanh như gió.

Buổi tối, Tô Kiến Thanh nhận được tin nhắn chất vấn từ Vương Doanh Kiều: [Anh Nam kể với tớ, Kỳ Chính Hàn vì một cô gái trong trường mà mua cả ngọn đồi sau khu giảng đường. Không phải là cậu đấy chứ?]

Lại thành "anh Nam" nữa rồi.

Tự dưng cô lại phải chạy đến tứ hợp viện một chuyến vì chuyện này, đúng là thừa thãi.

Tô Kiến Thanh nhắn lại: [Làm sao mà tớ biết được.]

Vương Doanh Kiều: [Thực sự là cậu á?]

Không hiểu cô đọc thế nào mà lại hiểu ra ý đó.

Tô Kiến Thanh đang đọc sách, lười để ý đến cô nàng.

Vương Doanh Kiều lại nhắn tới: [Tránh xa cái gã đó ra, đừng có để bị mê hoặc đấy!]

Cô cứ khuyên nhủ mãi, cuối cùng Tô Kiến Thanh chỉ nhạt nhẽo đáp lại một câu: [Tớ biết chừng mực.]

Vương Doanh Kiều không dọn đến nơi ở mà "anh Nam" của cô đã chuẩn bị sẵn, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay lại con hẻm nhỏ tồi tàn mà họ cùng thuê trọ. Dù vậy, cô cũng ít xuất hiện hơn trước.

Những ngày cuối tuần rảnh rỗi, Tô Kiến Thanh một mình đi xem kịch ở Cổ Lâu Tây, hoặc ghé khu triển lãm dạo quanh các buổi trưng bày. Cuộc sống không có gì khác biệt, vẫn lặng lẽ và cô độc như trước. Một kẻ có chút văn nghệ nhưng chẳng mấy danh phận như cô, ở giữa Bắc Kinh rộng lớn này chẳng thể nào sống một cuộc đời phồn hoa. Những xa hoa rực rỡ ấy vốn không thuộc về cô.

Nhưng cô lại rất thích sự bình lặng ấy.

Chỉ là hôm đó, khi đứng trước một bức tường graffiti, một cặp đôi trẻ nhờ cô chụp ảnh. Khoảnh khắc ấy, cô bỗng có chút sững sờ, bất giác nhớ đến Kỳ Chính Hàn – một nỗi nhớ bất chợt, có chút chua xót, giống như khi người ta bỗng dưng cảm thấy cần một ai đó bên cạnh.

Nhưng cảm xúc đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Ngay sau đó, cô lại nghĩ, tay công tử phong lưu kia có khi đang bận rộn vui vầy ở đâu đó rồi. Thế là, chút vấn vương vừa dâng lên cũng tắt ngấm.

Không lâu sau, cô nhìn thấy trong vòng bạn bè tin tức Giang Liễm được chọn làm nữ chính của "Phong Nguyệt". Tin vui lan khắp cả trường.

Tối hôm ấy, Tô Kiến Thanh ngủ không yên giấc. Trong mơ, một tia sét giáng xuống phá hủy cả rừng anh đào, bị chính suy nghĩ xui rủi của mình làm cho ám ảnh, sáng hôm sau cô phải chạy lên ngọn đồi kia xem xét. May mà tất cả vẫn còn nguyên vẹn.

Vài ngày sau, Tô Kiến Thanh nhận được một cuộc gọi. Khi ấy, cô đang lười biếng ngồi ở nhà, vừa ăn mì gói vừa xem một chương trình ca nhạc thực tế.

Người gọi đến là Lộ Trình An.

Ông ấy nói: "Là cô Kiến Thanh phải không?"

Cô đáp: "Phải, tôi là Tô Kiến Thanh."

"Bộ phim sẽ khai máy vào tháng sau, mong cô nhất định có mặt. Đây là số WeChat của tôi, phiền cô kết bạn."

Tô Kiến Thanh nghi hoặc: "Xin hỏi… ý là tôi vẫn còn cơ hội để tham gia sao?"

Lộ Trình An ngạc nhiên, dường như không ngờ cô lại hỏi vậy. Ông nói: "Đúng thế."

Kiến Thanh lập tức đặt đũa xuống, đứng bật dậy khỏi bàn ăn, hơi kích động hỏi: "Là nữ chính ạ?"

"Nói chính xác hơn thì là nữ phụ, nhưng thời lượng lên hình ngang ngửa nữ chính."

Cô tò mò: "Sao tôi chưa từng nghe nói về nhân vật này?"

Lộ Trình An nói: "Kịch bản có một số thay đổi."

Cô lại hỏi: "Nhân vật nữ phụ này mới được thêm vào sao?"

"Không phải, vốn dĩ đã có từ trước, chẳng qua là được thêm nhiều phân cảnh hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!