Kỳ Chính Hàn nói: "Em muốn đóng vai nữ chính."
Tô Kiến Thanh trả lời không chút đắn đo: "Đương nhiên."
Anh nhắc nhở: "Trong phim sẽ có một số cảnh nhạy cảm."
Cô nói: "Là diễn thôi, tôi chuyên nghiệp lắm, sẽ không gò bó."
Anh trầm ngâm một lúc, sau đó rót rượu cho cô. Chiếc ly cao chân đặt trước mặt Tô Kiến Thanh. Cô nhìn chất lỏng đỏ sẫm dao động trong ly, suy nghĩ một lát rồi từ chối:
"Đi xe của kẻ xấu, tôi không uống rượu."
Kỳ Chính Hàn không nhịn được cười: "Kẻ xấu cũng không phải ai cũng mời rượu."
Tô Kiến Thanh do dự rồi cũng chấp nhận: "Cảm ơn giám đốc Kỳ."
Xưng hô lại lùi về mức xa cách. Kỳ Chính Hàn đặt chai rượu xuống, lười biếng nâng mắt nhìn cô, trong ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi xen lẫn chút không vui. Giọng điệu của anh không thể nói là dễ nghe: "Là cảm ơn tôi hay giận tôi?"
Tô Kiến Thanh chuyên tâm uống rượu, định dùng sự im lặng để lấp liếm vấn đề. Nhưng khi nhận ra bầu không khí có phần trầm xuống, cô nâng ly, khéo léo chạm cốc với anh. Lúc này, sắc mặt Kỳ Chính Hàn mới hơi dịu lại.
Thực ra cô rất rõ ràng, cảm xúc của anh không phải thứ cô có thể chi phối. Người đàn ông như anh dù vui hay giận cũng không dễ bộc lộ, đối diện với phụ nữ, mọi thái độ của anh chỉ như đang chơi đùa. Như thể đang trêu chọc thú cưng, bị cắn một chút cũng chẳng sao, miễn là chưa đến mức chảy máu thì nỗi đau nhẹ đó cũng chỉ là một phần của trò vui.
Nhà hàng nằm trong một khu vườn, Tô Kiến Thanh dùng khóe mắt thấy anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thuận theo ánh nhìn của anh. Trong nhà kính giữa mùa đông, đủ loại hoa vẫn đang nở rộ. Kỳ Chính Hàn hỏi: "Em thích loại hoa nào?"
Có lẽ anh chỉ thuận miệng hỏi, nhưng Tô Kiến Thanh lại táo bạo đáp lại: "Anh sẽ trồng cho tôi sao?"
Khóe môi Kỳ Chính Hàn hơi nhếch lên, gần như không nhận ra: "Cũng không hẳn là không thể."
Cô nói: "Tôi thích hoa anh đào."
Anh nhận xét: "Mùa hoa quá ngắn."
Tô Kiến Thanh thản nhiên "ừ" một tiếng: "Nên mới thích."
Kỳ Chính Hàn tò mò quan sát cô, nhưng không hỏi thêm. Hai người tiếp tục im lặng. Nửa bữa ăn sau, anh không còn động đũa, chỉ nhìn cô ăn. Cô thực ra đã no từ lâu, nhưng vì sợ bầu không khí trở nên gượng gạo nên vẫn cố gắng ăn tiếp.
"Đóng những cảnh như vậy, em không sợ có người không nỡ sao?" Giọng anh dịu dàng, một câu hỏi có phần đường đột, lại có vẻ ẩn ý khác lạ.
Cô hiểu anh đang ám chỉ điều gì, liền ngước mắt nhìn anh, cố ý hỏi lại: "Ai không nỡ?"
"Fan của em chẳng hạn."
"Anh đang chế giễu tôi sao? Tôi không có fan."
Kỳ Chính Hàn nhướng mày: "Một người cũng không có?"
Cô gật đầu: "Không một ai."
Anh bật cười, trêu đùa: "Vậy thì tôi muốn chiếm chút lợi thế, tôi sẽ làm fan số một của em."
Cô cúi đầu, khẽ cười: "Anh cứ chiếm đi."
Tính trẻ con nổi lên, anh nghiêng đầu cười rộ: "Xin em thương xót, đừng để tôi thấy em đóng cảnh tình tứ với người khác."
Tô Kiến Thanh nói: "Fan, anh cũng làm ơn đi, nghĩ cho tiền đồ của tôi một chút. Tôi sắp thất nghiệp rồi."
Kỳ Chính Hàn cười đến mức đôi mắt cong thành vầng trăng non.
Tô Kiến Thanh thực ra hy vọng anh có thể nói thêm gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!