Chương 66: (Hoàn)

Năm 29 tuổi, Tô Kiến Thanh bận rộn chuẩn bị đám cưới. Đầu năm, cô nhận được cuộc gọi từ Lê Oánh. Nhìn thấy cái tên ấy, cô cứ ngỡ mình hoa mắt.

Lê Oánh trong điện thoại trấn an sự ngỡ ngàng của cô, dịu dàng cười: "Phải, chị đã trở về."

Cô ấy đã trả hết tất cả những khoản nợ trước kia cho Kiến Thanh. Kỳ Chính Hàn nói Lê Oánh là người trượng nghĩa, quả thật cô ấy từng có ơn với Tô Kiến Thanh, và từ thâm tâm thực sự quý trọng cô. Sau bao năm sóng gió, giờ đây Tô Kiến Thanh vẫn muốn giữ lấy tình bạn này, mong có thể ít đi tính toán, nhiều thêm chân thành.

Lê Oánh trở về sống ở Thân Thành, làm đạo diễn hậu trường cho một đoàn kịch nói. Chồng cô ấy là Vệ Minh quay về trường đại học giảng dạy. Hai vợ chồng vẫn không ngừng chạy chữa cho con gái Song Song, trong nước lẫn ngoài nước, tiếc là bệnh tình vẫn không được cải thiện.

Dẫu vậy, Song Song có thế giới tinh thần riêng, vẫn lớn lên tốt đẹp. Người lớn bị bệnh tật dằn vặt, nhưng khó mà nói đứa trẻ ấy không hạnh phúc.

Tô Kiến Thanh hẹn trước với Kỳ Chính Hàn, cùng nhau đến xem vở kịch của Lê Oánh.

Đó là một vở kịch nói được trình diễn tại sân khấu thể nghiệm, quả thực là làm khó khoảng nghệ thuật hạn chế của Kỳ Chính Hàn. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn xem hết ba tiếng đồng hồ, không hề kêu than.

Kết thúc, Lê Oánh lên sân khấu cảm ơn, xúc động đến mức giọng run run. Đây là vở diễn đầu tiên sau khi cô ấy trở lại làm việc. Nói được một đoạn, Lê Oánh nghẹn lời, chồng cô ấy khẽ bóp vai cổ vũ, giúp cô ấy tiếp tục.

Lê Oánh nói, cô ấy đã vào nghề được hai mươi năm. Khi huy hoàng nhất, từng mong mãi mãi huy hoàng, nhưng sớm phát hiện đó chỉ là ảo vọng.

Cha cô ấy để lại những tổn thương tâm lý sâu sắc, không thể nói là đã lành lặn hoàn toàn, nhưng ít nhất cô ấy đã lấy lại can đảm để đối mặt với những điều bản thân chưa thể biết. Dù đã đến tuổi bốn mươi, con người vẫn cần trưởng thành và rèn luyện không ngừng.

Cuối cùng, cô ấy hát một bài kết thúc trên sân khấu. Tên bài hát ấy là "Phía Sau Ánh Sao."

"Giờ đây yêu sự bình dị, học cách yêu những điều đơn giản.

Giờ đây đắng cay ngọt bùi cũng nằm trong đôi tay.

Nhưng tôi vẫn muốn tham lam thêm nữa.

Nghe tiếng vỗ tay rực rỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.

Tôi đã đi qua ngàn trạm dừng, dù thăng trầm vẫn bước tiếp.

Làm sao gắng gượng ở đáy vực, làm sao trèo lên đỉnh cao.

Cứ thế vượt qua cái lạnh lẽo và ấm áp của nhân gian."

Tô Kiến Thanh nghe đến đó, không khỏi xúc động rơi lệ.

Vài ngày sau, Lê Oánh mời họ đến nhà dùng bữa, cô ấy cần cảm ơn Kỳ Chính Hàn. Năm xưa là anh đứng ra gỡ rối cho Tô Kiến Thanh, nhưng thật ra người anh giúp là Lê Oánh.

Gia đình họ vẫn sống ở nơi cũ.

Kỳ Chính Hàn không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để thể hiện. Anh bận rộn trong bếp, dáng vẻ đó khiến Tô Kiến Thanh nhìn thấy nét đời thường từng bị chôn giấu trong anh. Trong gian bếp đầy khói dầu, nơi hơi nước bốc lên cuồn cuộn, từng hạt gạo, từng món rau đều ấm áp và cảm động.

"Anh là người cắt khoai tây giỏi nhất em từng thấy." Cô ghé lại bên anh, kiểm tra kỹ thuật dùng dao của anh. Câu nói ấy hoàn toàn chân thành, không chút tâng bốc.

Thế mà anh lại bắt đầu tự khen mình, cười nói: "Người đàn ông tốt như anh, em cầm đèn lồng soi cũng tìm không ra đâu."

Tô Kiến Thanh suýt nữa đã trợn trắng mắt.

"Kỳ Chính Hàn, anh tốt nhất đừng chọc em nổi giận. Tiêu Tiêu đã dạy em cách ra tay mà không lấy mạng người." cô chọc ngón tay vào ngực anh, cảnh cáo. "Cẩn thận một chút."

Anh vui vẻ cười: "Cách gì thế, dạy anh với."

Tô Kiến Thanh lắc đầu: "Anh cũng ranh ma thật, còn muốn học theo à! Mơ đi nhé!" Cô cười một tiếng, định xoay người bỏ đi, nhưng cánh tay của anh nhanh chóng quấn lấy eo cô.

"Ấy, đang ở nhà người ta mà." Cô khẽ vùng vẫy.

Cửa bếp "rầm" một tiếng đóng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!