Tô Kiến Thanh mơ một giấc mơ sâu và dài. Giấc mơ bắt đầu từ mùa hè năm 18 tuổi, cô và Vương Doanh Kiều tay trong tay đi trên con phố rực nắng của Yến Thành. Trong tay cô là cây kem đang tan chảy, từng giọt siro rơi xuống kẽ tay, cảm giác dính dính cùng làn gió nóng vờn qua da thịt đều chân thật đến mức khiến người ta tin rằng đó là hiện thực.
Vương Doanh Kiều kéo Kiến Thanh dừng lại trước một tiệm váy cưới, chỉ vào chiếc váy lớn lộng lẫy trong tủ kính: "Wow, cái này đẹp quá."
Tô Kiến Thanh cũng thấy đẹp, nhưng chiếc váy ấy với cô có phần quá khoa trương. Cô không nói gì, Vương Doanh Kiều nhìn chằm chằm một lúc, nhân viên trong tiệm ra mời vào xem thử. Vương Doanh Kiều lắc đầu quầy quậy.
Cô kéo Tô Kiến Thanh rời đi, Kiến Thanh hỏi: "Thích thì sao không thử?"
Vương Doanh Kiều: "Nhìn là biết đắt chết đi được, lỡ làm hỏng một hạt cườm chắc bán thân cũng không đủ đền. Xa xa ngắm thôi!"
Tô Kiến Thanh nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Nói cũng phải."
Vương Doanh Kiều hỏi: "Cậu nghĩ chúng ta ai sẽ kết hôn trước?"
Tô Kiến Thanh: "Chắc là cậu."
Vương Doanh Kiều: "Sao lại là tớ?"
Tô Kiến Thanh: "Đoán bừa thôi."
Vương Doanh Kiều: "Nhưng tớ phải sau ba mươi mới lấy chồng. Cậu chắc không muộn hơn đâu ha?"
Tô Kiến Thanh: "Chắc vậy à?"
Cô ấy nghĩ một lúc, cười híp mắt: "Nếu trước ba mươi mà đoạt danh hiệu Ảnh hậu, thì lấy chồng sớm cũng được."
Tô Kiến Thanh cũng bật cười: "Nếu cậu cưới trước, tớ sẽ làm phù dâu cho cậu."
"Đương nhiên rồi. Vị trí phù dâu mãi mãi dành cho cậu." Vương Doanh Kiều khoác vai cô.
Hai người tiếp tục bước đi.
Đi mãi, góc nhìn của Tô Kiến Thanh dần thay đổi, như thể cô đứng ngoài cuộc, từ xa nhìn hai cô gái rảo bước trong cái nóng oi ả của mùa hè.
Một mùa hè rực rỡ khác, cô nhận được món quà từ Kỳ Chính Hàn, những món trang sức vàng bạc khiến cô vừa hồi hộp vừa lo sợ. Cô không dám nhận, liên tục lắc đầu. Họ mây mưa cuồng nhiệt trong căn phòng trống trải của anh, điều hòa lạnh buốt khiến mồ hôi đọng lại trên da, Tô Kiến Thanh run lên bần bật. Kỳ Chính Hàn đưa cô một ly nước đá, giúp cô hạ nhiệt.
Cô đề nghị xem phim, chọn "Sắc Giới". Phim quá dài và nặng nề, đến giữa phim Kỳ Chính Hàn không chịu nổi, hỏi: "Phim này nói cái gì thế? Em phân tích thử xem."
Tô Kiến Thanh đáp: "Thù hận quốc gia là hư vô, tình yêu thì không thể có, ký thác cũng không thực tế. Chỉ có cao trào lúc này là thật."
Anh nhìn cô, cười ngông nghênh: "Cũng thú vị đấy."
Phim chưa hết, cô đã bị những nụ hôn cuồng nhiệt nuốt chửng. Anh không bao giờ chịu được dục vọng quá thời lượng một bộ phim.
Tô Kiến Thanh bám lấy vai anh, ánh mắt gần như van xin: "Kỳ Chính Hàn, em không muốn yêu anh."
Anh nhếch môi cười, giọng lãnh đạm chẳng mảy may bận tâm: "Yêu anh thì sao?"
Cùng lúc đó, tiếng leng keng va chạm của một chùm chìa khóa vang lên bên tai cô. Trên móc khóa là một chú Totoro ngốc nghếch. Giọng nói của Vương Doanh Kiều vang lên rõ ràng trong tiếng leng keng ấy, cô ấy giận dữ khuyên nhủ: "Kiến Thanh, đừng qua lại với gã ta nữa, hai người sẽ chẳng có kết quả đâu."
Giấc mơ sâu đến mức tiếng va chạm của chùm chìa khóa ngày càng chói tai. Tô Kiến Thanh đau đầu dữ dội.
Cô như đang trôi dạt giữa đại dương, cảm giác rơi tự do mãnh liệt khiến cô không ngừng chìm sâu trong giấc mộng tỉnh táo ấy. Cô đoán mình đang mơ, nhưng không thoát ra được, thậm chí không thể cử động. Chỉ còn cách bám chặt vào một mảnh gỗ nổi giữa biển.
"Kiến Thanh, Kiến Thanh!"
Cô không nghe rõ là ai đang gọi mình.
Cuối cùng, cô thấy bóng dáng Vương Doanh Kiều ngày càng xa. Cô muốn chạy đến giữ lấy bạn mình. Nhưng Vương Doanh Kiều không đợi cô nữa, biến mất trong làn hơi nước bốc lên giữa mùa hè. Váy trắng bay bay, cô ấy quay đầu lại, vẫy tay nói: "Tớ đi trước nha. Tạm biệt!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!