Cô chụp ảnh rồi gửi tin nhắn cho anh: [Hình ảnh.]
Tô Kiến Thanh giả vờ không biết mà hỏi: [Muốn cưới ai cơ.]
Một lát sau, đinh đông một tiếng. Kỳ Chính Hàn trả lời: [Giả ngốc.]
Tô Kiến Thanh cười khúc khích.
Chỉ vài câu như thế, hai người cùng giả vờ ngốc nghếch, để chủ đề ấy cứ thế mơ hồ trôi qua.
Cô chưa cho anh cái gọi là dấu hiệu, vì luôn cảm thấy còn thiếu gì đó. Thiếu gì thì cũng không rõ lời. Chỉ cảm thấy, vẫn chưa tới lúc.
Sau khi ghi hình xong chương trình, gần đến đầu xuân, lần nữa gặp lại Kỳ Chính Hàn là ở Tây Thành.
Bộ phim truyền hình "Không Thấy Phồn Hoa" sắp được phát sóng. Cô cùng đoàn phim đến gặp nguyên mẫu của nữ chính, là một bác sĩ lớn tuổi. Họ cần thực hiện một buổi khảo sát đối với Phương Tuyết Nga, sẽ được dùng làm phần hậu trường. Đồng thời cũng là một đề tài phỏng vấn của đài truyền hình. Phương Tuyết Nga ở độ tuổi trung niên đang làm tình nguyện viên y tế cơ sở tại Tây Thành.
Tây Thành là thành phố miền núi, nơi họ khảo sát nằm trong huyện, được bao bọc bởi núi non trùng điệp. Nơi đây nghèo nàn nhưng vì tách biệt với thế giới bên ngoài nên có sự thanh bình như chốn bồng lai.
Đây là lần thứ ba Tô Kiến Thanh đến Tây Thành.
Nơi này là quê hương của Vương Doanh Kiều.
Cách một ngọn núi, cô từng đứng bên kia thị trấn nhìn thấy cô ấy được chôn cất.
Tô Kiến Thanh ngồi trong xe bảo mẫu cùng nhân viên đến điểm ghi hình, nhìn bầu trời đen kịt như sắp đổ mưa, tâm trạng không hề hứng khởi. Trợ lý Tiểu Duy bên cạnh tưởng cô không khỏe, hỏi có muốn uống chút nước ấm không, Tô Kiến Thanh xua tay từ chối.
Cô nhìn về chân trời xám xịt nơi xa, ngẩn người trong giây lát.
"Nghe nói tối nay có mưa to đấy, liệu mình còn kịp quay về khách sạn không." Giọng của Trần Kha từ ghế phụ truyền đến.
Tô Kiến Thanh hoàn hồn, nhìn mấy đạo diễn đang bàn bạc trong xe.
"Không được thì ở lại đây một đêm vậy." Giọng của nữ phó đạo diễn.
"Không đùa đấy chứ. Cái nơi khỉ ho cò gáy này có thể ở được sao."
"Cứ như ông là vàng bạc gì không bằng, tối nay tự lái xe về đi." Hai người bắt đầu cãi nhau.
"Kiến Thanh, cô có về không." Trần Kha đột ngột quay đầu hỏi cô.
Tô Kiến Thanh quay sang hỏi Tiểu Duy: "Em có muốn về không."
Tiểu Duy không lên tiếng, sắc mặt tỏ ra khó xử. Cô ấy không phải kiểu người nghĩ gì nói nấy. Tô Kiến Thanh hiểu được ý cô ấy, thản nhiên nói một câu: "Về đi."
Trần Kha búng tay một cái: "Ba một nhé, bọn tôi về khách sạn, còn cô ngủ lại núi." Ông nói với nữ phó đạo diễn.
Hai người lại chọc ghẹo nhau thêm vài câu, trong xe ồn ào náo nhiệt.
Giữa tiếng ồn đó, Tô Kiến Thanh vì thời tiết oi bức mà thấy buồn ngủ, chợp mắt một lúc nhưng không ngủ sâu, rất nhanh đã đến nơi. Là một bệnh viện huyện công lập. Giờ hành chính, người xếp hàng đăng ký khám kéo dài tới tận sảnh chính.
Nguyên buổi chiều đều tiêu tốn trong bệnh viện. Tô Kiến Thanh không thấy phiền, cứ theo trình tự mà làm. Lúc nhận ra thì trời ngoài kia lại tối thêm một chút, một tiếng sấm trầm vang lên khiến cô bừng tỉnh.
Mùa chuyển giao giữa ấm và lạnh, không khí ẩm buốt quấn quanh người, cô quấn chặt chiếc áo khoác cardigan mỏng đang mặc.
Từ ô cửa sổ cũ kỹ của bệnh viện nhìn ra ngoài, tầm mắt toàn là dây leo xanh đong đưa. Bệnh viện nằm trên cao, từ đây có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố. Bầu trời như một cái nắp đen kịt đè nặng, khiến người ta khó thở. Tô Kiến Thanh bất giác buồn lòng, không biết một cô gái từ nơi này cố gắng vươn lên đến thành phố lớn phải trả giá bao nhiêu nỗ lực.
Xong việc, Trần Kha vươn vai, chào tạm biệt nữ bác sĩ vừa phỏng vấn: "Vậy bọn tôi về trước nhé, cô Phương cũng về nghỉ sớm đi ạ."
Phương Tuyết Nga gật đầu: "Ừ, mọi người đi đường cẩn thận nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!