Chương 5: (Vô Đề)

Tô Kiến Thanh và Vương Doanh Kiều hẹn nhau đi dạo phố. Đã lâu rồi cô không thấy Vương Doanh Kiều trang điểm, chỉ một chút son phấn, gương mặt xanh xao của cô ấy liền bừng sáng như một đóa hồng nhung kiêu sa nở rộ giữa ngày xuân.

Tô Kiến Thanh thích ngắm nhìn vẻ rạng rỡ của Vương Doanh Kiều, cô tự biết mình không xinh đẹp bằng cô ấy, nhưng cũng không vì thế tự ti. Bởi cô nhận ra nếu một người cứ mãi đắm chìm trong sự so sánh, gương mặt họ sẽ dễ dàng trở nên khắc nghiệt, ngược lại nếu ngày ngày nhìn một người bạn xinh đẹp nở nụ cười, tâm trạng cũng sẽ thoải mái hơn.

Chẳng trách đàn ông luôn thích vây quanh mỹ nhân, một cô gái đoan trang, yêu kiều, thực sự rất dễ khiến người khác động lòng.

Vương Doanh Kiều ngồi trước bàn trang điểm, còn Tô Kiến Thanh thì đứng phía sau tỉ mỉ vấn tóc cho cô.

Ngón tay hơi mạnh một chút, lỡ làm đứt một sợi tóc, Tô Kiến Thanh vội nói: "Xin lỗi."

Vương Doanh Kiều chẳng để bụng, cô vỗ nhẹ búi tóc công chúa của mình: "Wow, đẹp quá! Sao tay nghề của cậu lại khéo thế nhỉ?"

Nhìn cô cười rạng rỡ, Tô Kiến Thanh cũng bất giác mỉm cười theo.

Vương Doanh Kiều không phải kiểu người giỏi mưu tính, bản tính cô vốn rực rỡ hồn nhiên, dù có trải qua khổ đau thế nào cô vẫn có thể rũ bỏ nó nhẹ nhàng như phủi đi lớp bụi trên váy áo. Giây trước còn âu sầu, giây sau đã có thể vui vẻ trở lại.

Hôm nay trời trong nắng đẹp, vốn dĩ là khoảng thời gian tuyệt vời dành cho hai cô gái. Nhưng Tô Kiến Thanh không ngờ rằng, ngay lúc này lại có người đến phá hỏng bầu không khí ấy.

Người đó không ai khác ngoài Chu Già Nam, kẻ đã biến mất mấy ngày nay.

Xuống đến dưới lầu, Chu Già Nam đã đứng đợi sẵn, như thể đã tính toán thời gian rất chuẩn xác. Hắn dựa lưng vào chiếc siêu xe đắt tiền, động cơ vẫn còn ấm. Một tay cầm bó hoa tươi, thân khoác áo măng tô, phối cùng chiếc khăn quàng cổ xa xỉ màu xám. Gương mặt điển trai thấp thoáng sau những cánh hoa, nửa phần mang phong thái quý ông, nửa phần lại toát lên vẻ phong lưu lãng tử.

Một tay nhét trong túi áo, tay còn lại cầm hoa, ngón tay thon dài, trên khớp xương đeo vài chiếc nhẫn sáng loáng, trông hệt như một "Kim cương vương lão ngũ" chính hiệu.

Từ dáng vẻ, khí chất đến phong cách ăn mặc của hắn, tất cả đều không ăn nhập với dãy nhà cũ kỹ, tồi tàn này.

Tô Kiến Thanh nhanh chóng thu lại ánh mắt đánh giá, quay sang nhìn Vương Doanh Kiều.

Nét vui vẻ trên mặt Vương Doanh Kiều sớm đã biến thành kinh ngạc, cô sững người, không tiến lên cũng chẳng lùi bước.

Ngập ngừng giây lát, cô cúi đầu kéo cánh tay Tô Kiến Thanh, định rẽ sang hướng khác.

Nhưng Chu Già Nam đã nhanh chân bước tới, chắn ngay trước mặt hai người.

"Gặp tôi là trốn? Cũng giỏi đấy." Hắn nhướng mày, trong đôi mắt đào hoa mang theo vẻ ngông nghênh và tùy tiện.

Thấy thế, Tô Kiến Thanh bèn rút tay khỏi lòng bàn tay Vương Doanh Kiều.

Chu Già Nam lập tức đưa tay nâng cằm Vương Doanh Kiều lên, trầm giọng: "Chặn tôi là có ý gì đây?"

Vương Doanh Kiều ngẩng lên nhìn hắn: "Đừng đến làm phiền tôi nữa."

"Lần trước anh không tới là vì bận việc, mới mấy ngày không gặp sao lại giở chứng thế này?" Nói rồi, hắn bóp nhẹ cằm Vương Doanh Kiều, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn mình.

Cô nói: "Tôi không muốn nghe anh giải thích."

Chu Già Nam cười lạnh: "Vương Doanh Kiều, xem ra em thiếu dạy dỗ rồi."

Đáy mắt Vương Doanh Kiều trầm xuống, định đẩy hắn ra. Nhưng Chu Già Nam đột ngột siết chặt eo cô, kéo cô sát vào lồng ngực mình rồi mạnh mẽ cúi xuống hôn.

Nụ hôn vừa hung hãn vừa mãnh liệt, không để cô có bất kỳ cơ hội né tránh.

Bó hoa hồng trong tay hắn rơi xuống đất, những cánh hoa vương vãi khắp nơi, giữa đống hoa rơi lả tả, một chiếc hộp trang sức cũng lăn xuống, nắp hộp hé mở, bên trong lấp lánh một chiếc nhẫn kim cương.

Một người tấn công quyết liệt, một người ra sức trốn tránh, hai người giằng co dữ dội, va vào chiếc xe đạp dựng bên đường khiến nó đổ nghiêng. Nhưng dù cô có giãy giụa thế nào, Chu Già Nam vẫn ngang ngược áp cô vào bức tường phía sau.

Bị ép đến bước đường cùng, cô không còn sức chống cự, cuối cùng đành an phận. Lúc môi hai người tách ra, khóe miệng cả hai đều rỉ máu.

Đôi mắt Vương Doanh Kiều đỏ hoe, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở rối loạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!