Chương 49: (Vô Đề)

Tô Kiến Thanh viết một bức thư điện tử gửi cho Lê Oánh, tường tận kể lại những chuyện gần đây xảy ra. Lê Oánh khi biết Tô Kiến Thanh đã thay mình trả nợ, liền hồi âm lại, nói rằng mấy người đó toàn là cáo già, né được thì né đi, chỉ có Tô Kiến Thanh ngốc nghếch mới thực sự bỏ tiền ra trả.

Nhưng Tô Kiến Thanh không cho rằng mình ngốc, trong giới giải trí này có ai mà không như đi trên băng mỏng? Nếu có năng lực và EQ, sao phải tự đẩy mình vào cảnh tứ bề thọ địch? Cô khuyên Lê Oánh sớm quay về nước.

Người giúp cô trả nợ, không cần đoán cũng biết là ai. Đợi đến khi có đủ tiền mặt trong tay, điều đầu tiên Tô Kiến Thanh nghĩ đến là chuyển khoản trả lại cho Kỳ Chính Hàn.

Cô tính toán rất rõ ràng, nhưng vừa tính lại vừa thầm cảm thán, món nợ cô mang với anh đâu chỉ là tiền.

Cơ mà trước khi kịp liên hệ, anh lại là người chủ động gọi tới trước.

Bởi vì… anh đã nhận được bộ đồng phục ấy.

Cô đoán thể nào cũng bị anh hỏi lý do, nhưng Kỳ Chính Hàn không hỏi đến, chỉ nửa cười nửa nghiêm túc trêu: "Hóa ra hồi nhỏ em đúng là béo thật, anh cõng em xong đau tay suốt hai ngày."

Giọng điệu thân thiết, tự nhiên như trước. Như thể năm tháng chưa từng khiến họ xa cách, chưa từng lạnh nhạt vì chia xa. Giống như người thân, tri kỷ, chứ không phải đồng nghiệp, càng không phải khách sáo.

Sự bình thản của anh làm nỗi lòng căng chặt của cô thả lỏng đôi chút. Tô Kiến Thanh khẽ cười, không rõ anh có nghe thấy không.

Kỳ Chính Hàn lại nói: "Gặp một lát nhé? Anh vừa đến Thân Thành."

Tô Kiến Thanh đáp: "Em đang bận việc ở bên ngoài, trùng hợp quá, lại lỡ mất rồi."

Anh ngập ngừng một lát rồi nói: "Em ở đâu, anh đến đó. Việc do người làm, làm sao lại nói là lỡ được."

Cô sững người, thoáng im lặng không đáp.

Anh lại hạ giọng nói tiếp: "Chỉ cần em nói, muốn gặp anh."

Lời này nghe sao mà quen thuộc. Khi ấy cô hai mươi tuổi, đứng đơn độc giữa gió tuyết thành phố lớn, chỉ cần một câu cảm ơn, cô đã nhận được vai diễn điện ảnh đầu tiên trong đời. Hồi ấy, chỉ cần cô nói "em nhớ anh", anh sẵn sàng gác lại dự án ba trăm triệu để đến gặp cô chỉ một lần. Niềm vui được yêu thương khi đó khiến cô như được ôm trọn trong một thứ hạnh phúc khổng lồ.

Nhưng giờ đây, Tô Kiến Thanh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Cô sẽ không để tim mình rung động thêm lần nữa, bởi lẽ sau tất cả, thứ còn đọng lại là cảm giác chua xót và sự bất lực.

"Thật lòng mà nói, có lẽ anh không muốn nghe… nhưng em chẳng muốn gặp anh chút nào."

Ngày trước, sự cam chịu ngoan ngoãn là vì yêu. Khi không còn yêu, ai còn muốn bị dẫm lên đầu?

Kỳ Chính Hàn ngạc nhiên hỏi lại: "Hoàn toàn không muốn?"

Tô Kiến Thanh dứt khoát: "Giờ em bận lắm, chỉ gặp những người cần thiết."

Anh cười khổ, giọng nói uể oải: "Vậy em gửi bộ đồng phục ấy về làm gì, để dằn vặt anh à?"

"Em đâu biết anh sẽ thấy khổ sở." Cô mỉm cười. "Em chỉ trả lại cho chủ cũ thôi."

Một lúc sau, anh nói: "Được rồi, chơi không lại em." Giọng điệu mang theo chút giận dỗi không hợp với tuổi tác.

Trước khi anh kịp cúp máy, Tô Kiến Thanh nhanh miệng nói: "Gửi cho em một tài khoản đi, em trả lại tiền cho anh."

Kỳ Chính Hàn thản nhiên đáp: "Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi."

Đó là một cuộc trò chuyện ngắn ngủi và đột ngột giữa họ, xảy ra vào mùa đông năm ấy.

Cuối cùng, Tô Kiến Thanh vẫn tìm cách chuyển tiền lại cho Kỳ Chính Hàn.

Sự nghiệp của cô vẫn tương đối ổn định, không lên xuống thất thường. Dù Lê Oánh xảy ra chuyện cũng không ảnh hưởng quá lớn đến cô. Chỉ là tài nguyên ít đi đôi chút, kịch bản nhận được cũng không còn là những vai khiến người ta ghen tị nữa. Nhân cơ hội này, Tô Kiến Thanh cũng không vội vã nhận phim mới.

Cô dành nửa năm cùng mẹ đi du lịch trong và ngoài nước, phần nào xoa dịu sự cô đơn của bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!