Đoàn phim nghỉ Tết, Tô Kiến Thanh dự định về Vân Khê một chuyến. Trước khi đi, Lê Oánh mời cô đến nhà chơi một lần. Hôm ấy cũng là sinh nhật của Song Song, vợ chồng Lê Oánh đã chuẩn bị một chiếc bánh kem cỡ vừa cho con gái.
Bữa tiệc sinh nhật này đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng của Tô Kiến Thanh, dù gì thì chủ nhà cũng là người giàu có, tiếng tăm lẫy lừng. Nhưng cách mừng tuổi lại giản dị đến thế, cuối cùng họ chỉ quây quần bên một chiếc bàn ăn bốn người, cùng hát mừng sinh nhật cho cô con gái nhỏ.
Trên bánh cắm bảy cây nến.
Thời gian luôn hiện rõ dấu vết nhất trên những đứa trẻ. Từ lần đầu tiên gặp Song Song đã ba năm trôi qua. Gương mặt bầu bĩnh ngày nào giờ đã dần lộ nét thanh tú. Đôi mắt lanh lợi giống Lê Oánh, khuôn cằm nhọn và bờ môi mỏng lại giống Vệ Minh cha của bé.
Con bé trầm tĩnh, điềm đạm. Khi người lớn trò chuyện, Song Song không chen vào, chỉ yên lặng dùng thìa xúc bánh kem, đôi mắt sáng ngời đảo qua đảo lại.
Vì vấn đề trí tuệ, Song Song đến giờ vẫn chưa thể đi học.
Trong bữa ăn, Tô Kiến Thanh có nhắc đến chuyện này, hỏi họ đã bàn bạc ra sao.
Ý của Vệ Minh là sẽ thuê gia sư về dạy Song Song ngay tại nhà.
Nhưng Lê Oánh lại cho rằng, dù thế nào thì con gái cũng nên ra ngoài, tiếp xúc với môi trường học đường, hòa nhập với mọi người.
Vệ Minh cảm thấy Lê Oánh nghĩ quá đơn giản, với tình trạng hiện tại của Song Song, đến trường chỉ sợ bị bạn bè trêu chọc, bắt nạt.
Lê Oánh nói: "Trẻ con thì có gì mà tính toán nhiều như vậy? Anh cứ lo cái này cái kia, không cho con ra ngoài, không cho tiếp xúc với ai, vậy tình trạng của con chỉ càng lúc càng tệ, càng khép kín hơn thôi. Anh định nhốt con trong nhà cả đời à? Anh có thể chăm sóc con đến già đến chết được sao? Vệ Minh, rốt cuộc anh muốn tốt cho Song Song hay là đang đẩy con vào đường cùng?"
Lời cô ấy nói nặng nề, giọng cũng vì tức giận mà run rẩy. Tô Kiến Thanh thấy tình hình căng thẳng, bèn bế Song Song lúc ấy đang liếm ngón tay dính kem sang một bên chơi xếp hình.
Vệ Minh bước đến khép cửa phòng ăn lại, khiến âm thanh tranh cãi giữa họ trở nên trầm đục hơn.
Nhưng tiếng động vẫn lọt ra ngoài, va vào tai Tô Kiến Thanh.
"Anh nói sẽ nhốt con bé trong nhà cả đời à? Anh chỉ cảm thấy với tình trạng bây giờ, con bé không phù hợp đến trường. Em nghĩ trẻ con đơn thuần dễ dạy sao? Em đã từng thấy chúng khi chơi xấu chưa? Em tưởng đứa trẻ nào cũng giống Song Song ngoan ngoãn dễ bảo à? Nhỡ, anh nói là nhỡ thôi, nếu như chuyện anh lo thực sự xảy ra, thì chính quyết định của em mới là thứ sẽ hủy hoại con bé, em có biết không?"
Tính cách Vệ Minh và Lê Oánh khác biệt rõ rệt, anh ấy điềm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo hơn. Còn cô ấy lại dễ nóng nảy, bốc đồng.
Đôi vợ chồng này người đàn ông lo việc trong nhà, người phụ nữ quán xuyến bên ngoài.
Lê Oánh từng kể cho Tô Kiến Thanh nghe chuyện lúc trẻ của họ. Vệ Minh từng là giảng viên dạy môn kịch của cô ấy. Khi họ quen nhau, anh ấy chỉ là một giảng viên bình thường, còn Lê Oánh thì đã là ngôi sao được các đạo diễn lớn ưu ái ngay từ trước khi nhập học.
Khoảng cách về địa vị khiến nhiều người từng cho rằng họ sẽ không thể đến với nhau. Nhưng rồi họ vẫn kết hôn, không tổ chức lễ cưới, đó là quyết định chung của hai người.
Lê Oánh sinh ra đã là tiểu thư ngậm thìa vàng, nhưng bất hạnh thay, khổ đau lại đổ lên đầu con gái cô ấy. Ngay cả vì sao sáng nhất cũng có lúc lịm tắt.
Lê Oánh từng nói với Tô Kiến Thanh: "Có lúc chị cũng tự hỏi, có phải chị sai khi chọn anh ấy? Biết đâu con bé là quả báo của chị. Giá mà khi ấy nghe lời cha mẹ…"
"Có giai đoạn hai đứa cứ cãi nhau suốt, liên tục từ ngày sang đêm, ai cũng cứng đầu, ai cũng không chịu nhường."
"Cãi xong lại chiến tranh lạnh, anh ấy vẫn nấu cơm nấu nước rồi lẳng lặng đi chăm con. Lần cãi vã dữ dội nhất, chị từng nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng nhìn họ trước mắt chị, một đứa bướng kinh khủng, một đứa dạy mãi không biết nói, tại sao con nhà người ta thì bình thường, đến phiên chị lại như thế? Chị từng thấy mình xui xẻo đến mức không thể chịu nổi khi phải gồng gánh cả hai người họ.
Nhưng đồng thời, chị cũng biết, đây chính là mái ấm mà chị muốn có nhất."
"Chị không thể rời xa chồng chị, cũng không thể rời xa con gái chị."
Cô ấy không nói yêu, nhưng từng chữ đều là yêu.
Vệ Minh cầu hôn bằng một chiếc nhẫn kim cương anh ấy dành dụm suốt nửa năm để mua. Giấu kỹ để tạo bất ngờ. Vậy mà khi Lê Oánh nhìn thấy, chỉ cười: "Cái này em quay một bộ phim là mua được cả trăm cái. Anh cần gì phải khổ sở nhịn ăn nhịn mặc để lãng mạn với em chứ?"
Yêu là khi, anh chỉ có bấy nhiêu, nhưng anh sẽ dâng trọn cho em.
Mỗi lần gặp Lê Oánh, Tô Kiến Thanh đều thấy cô ấy đeo chiếc nhẫn ấy.
Để bảo vệ Song Song, Lê Oánh rất ít khi đề cập chuyện gia đình nơi công khai. Cô ấy phân rõ việc công việc tư, trên màn ảnh là đại minh tinh, sau máy quay lại vất vả vì những chuyện vụn vặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!