Chương 45: (Vô Đề)

Tô Kiến Thanh không biết Kỳ Chính Hàn sẽ xử lý chuyện này ra sao, bên phía anh rồi sẽ kết thúc thế nào, đương nhiên cô cũng không có lập trường để hỏi han.

Con rết trăm chân chết rồi vẫn chưa cứng xác, Trần Huy sẽ không vì thế mà sa sút hoàn toàn, ông ta vẫn có thể tìm được cơ hội trở mình. Nhưng ít nhất là lúc này ông ta sẽ không dám quấy rầy Tô Kiến Thanh.

Chỉ sau một đêm nguy cơ đã được hóa giải. Điều cô cần làm là nhẹ nhàng nhặt lấy một lựa chọn: Là đi hay ở.

Tô Kiến Thanh không còn đặt nặng chuyện có được vai nữ hiệp kia nữa. Cô tham gia chương trình tạp kỹ không nằm trong kế hoạch đã định hướng trước, tập trung vào việc kiếm tiền thì đâu có gì sai trái. Phải đến hai năm gần đây cô mới nhận ra, cái gọi là kế hoạch cho bản thân thật ra không có ý nghĩa gì cả. Vì phần lớn tình huống đời người là kết quả của việc bị dòng đời đẩy đưa.

Phúc lành và mất mát luôn hoán đổi cho nhau.

Trong chương trình, cô gặp Thịnh Yến. Ba phần là sự tình cờ, là một cuộc gặp khéo léo, bảy phần là cố ý, là kết quả từ sự lựa chọn của cậu. Nếu không phải vì Tô Kiến Thanh, có lẽ cậu cũng chẳng nhận lời tham gia.

Có người quen bên cạnh, cô bớt gò bó hơn. Được "tiền bối" chăm sóc, cô đã dành lượt theo dõi Weibo đầu tiên cho cậu.

Kể từ đây, nếu không có gì bất ngờ tài khoản này sẽ có thêm nhiều bạn bè và mối liên lạc mới. Mà những dấu vết xưa cũ nhất vẫn nên được giữ lại cho tình cảm quý giá của năm tháng ấy.

Vì là chương trình du lịch, cô theo đoàn đi qua rất nhiều nơi.

Vào mùa hè, thời điểm ghi hình trùng với lễ tốt nghiệp của Thịnh Yến, họ quyết định ghi hình một tập chủ đề tốt nghiệp, thế là Tô Kiến Thanh lại quay về Yến Thành. Trở lại nơi xưa, cô đi dạo quanh trường, tối đến mấy khách mời hẹn nhau đi ăn ở một quán nhỏ gần trường. Họ uống rượu rồi trò chuyện.

Trong phần "nói thật lòng", người chơi được yêu cầu trả lời trong ba giây.

Câu hỏi dành cho Tô Kiến Thanh là: "Ngoài người thân ra, ai là người quan trọng nhất với bạn?"

Có người còn nghiêm túc giúp cô đếm thời gian: "Một, hai, ba! Mau trả lời!"

"Là một người anh lớn tuổi hơn. Hồi nhỏ tôi từng bị bắt nạt, anh ấy từng giúp tôi một lần." Đó là câu trả lời bật ra từ tiềm thức. Chính cô cũng không ngờ mình lại buột miệng nói ra. Mà lời đã nói thì không thể rút lại, thế là cô để lộ sơ hở, bị nắm thóp ngay.

Mọi người lập tức reo hò: Là mối tình đầu phải không?

Tình đầu sao? Tô Kiến Thanh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Cũng có thể coi là vậy."

Có người lại hỏi: "Vậy sau này có gặp lại không?"

Cô chỉ cười chứ không đáp, chống cằm trầm tư, rồi thình lình quay đầu nhìn Thịnh Yến.

Cậu ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô, Tô Kiến Thanh bỗng nhớ lại lần đầu họ gặp nhau trong lớp học. Khi đó cậu đưa cho cô đóa hoa cúc nhỏ, cũng là ánh mắt trong trẻo, sạch sẽ như thế này.

Tô Kiến Thanh nói: "Hôm chị tốt nghiệp, em đã tặng chị một đĩa nhạc. Chị chẳng có gì tốt để đáp lại, giờ trả em một bài hát nhé."

Thịnh Yến vui vẻ: "Được chứ. Vinh dự quá trời, em phải quay lại mới được." Nói rồi cậu bật camera trên điện thoại.

Cô cầm đàn guitar, trước bàn ăn đã chếnh choáng men say, Tô Kiến Thanh cúi đầu gảy dây, giọng hát nhẹ nhàng vang lên:

"Người còn nhớ giấc mơ thời niên thiếu không?

Như một đóa hoa mãi không tàn phai." [21]

Cô cúi đầu, những ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động trên dây đàn, Thịnh Yến chuyển sang ngồi đối diện để quay chính diện gương mặt cô.

Mà Tô Kiến Thanh trước sau vẫn không ngẩng đầu, trong khung hình chỉ thấy sống mũi thanh tú, hàng mi dài khẽ rũ, hai lọn tóc rơi trước trán, xương quai xanh trắng ngần ẩn sau lớp sơ mi. Ngày hè nóng bức, cô gái ấy lại làm người khác thấy mát dịu.

Khóe mắt khẽ nhướng lên, trong ánh nhìn lấp lánh một tia sáng mơ hồ, chập chờn mà mong manh.

"Có thể thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ nhớ đến anh ấy,

Đôi khi chẳng tránh khỏi cảm giác lưu luyến.

Cứ xem như một người bạn cũ đi,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!