Đông qua xuân đến, Tạ Tiêu kéo Tô Kiến Thanh đi khắp nơi khám phá quán xá tìm món ngon. Cô ấy lúc nào cũng có vô vàn cách sống mới mẻ.
Giữa tháng Tư, có hôm nhiệt độ đột ngột tăng cao, Tô Kiến Thanh chỉ khoác một chiếc áo len mỏng màu trà xanh là có thể ra ngoài. Cô quen dùng mũ và khẩu trang để che mặt, rất ghen tị với Tạ Tiêu vì có thể buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc mà vẫn tự tin dạo phố.
Hai người đến ăn ở một nhà hàng xoay, từ tầng cao nhìn xuống, có thể thu vào tầm mắt cảnh sắc mùa xuân rực rỡ ẩn mình nơi góc phố thanh lịch giữa lòng đô thị.
Tô Kiến Thanh im lặng dùng bữa, còn Tạ Tiêu thì huyên thiên mãi về anh bạn trai của mình.
Người nọ là một bác sĩ y khoa.
Khổ nỗi, chủ đề hôm nay lại là: "Tối qua anh ấy dạy em, cầm dao đâm vào đâu thì không mất mạng. Em phải kể chị nghe, lỡ sau này còn tự vệ được."
Tạ Tiêu vừa nói vừa chỉ: "Mặt ngoài cánh tay, mặt ngoài đùi rồi phần bụng dưới bên phải. À đúng rồi, đừng đâm vào mặt kẻo để lại sẹo đấy, nên đâm vào da đầu."
Tuyệt vời… lại tích lũy thêm một kho tàng tri thức kỳ quái.
Tô Kiến Thanh bỗng thấy khó nuốt.
Sau khi giảng dạy xong, cô giáo Tạ còn đùa: "Lần sau gặp lại bạn trai cũ, chị có thể thử lấy anh ta làm đối tượng thực hành."
Tô Kiến Thanh không ăn nổi nữa, đặt đũa xuống, thản nhiên nói: "Gợi ý cũng hay đấy, nhưng chị với người ta cũng chưa đến mức thù không đội trời chung."
Dây thần kinh hóng hớt của Tạ Tiêu lập tức được kích hoạt: "Ồ, em chỉ nói thế thôi, ai ngờ chị có bạn trai cũ thật hả? Mau kể đi, có chuyện gì hot không?"
Tô Kiến Thanh hỏi lại: "Em muốn biết gì?"
Thấy cô không bài xích chuyện này, Tạ Tiêu lập tức kéo ghế ngồi sát bên, dè dặt hỏi: "Giang hồ đồn đãi… chị từng được bao nuôi bởi một ông lớn nhiều tiền nhiều của, có thật không vậy?"
Tô Kiến Thanh đáp: "Em muốn hỏi cái nào? Người đàn ông nhiều tiền nhiều của hay là vụ bao nuôi hả?"
Tạ Tiêu: "Em muốn biết cả hai cơ."
Tô Kiến Thanh: "Đều là thật."
Tạ Tiêu hít sâu một hơi.
Tô Kiến Thanh không thay đổi nét mặt, lấy khăn giấy chậm rãi lau miệng. Đã lâu rồi không ai nhắc đến chuyện cũ, và cũng lâu rồi cô chưa nghe lại cái tên đó. Hơi ấm của những ngày thân mật đã phai nhạt, người từng sớm tối bên nhau giờ chỉ còn là một cái tên mơ hồ xa xôi.
Tạ Tiêu hỏi tiếp: "Người đó như thế nào ạ? Có phải siêu đẹp trai không?"
Tô Kiến Thanh đáp: "Tạm được, nhưng so với bạn trai em thì còn kém xa."
Tạ Tiêu "xì" một tiếng, rõ ràng thất vọng, hứng thú tụt dốc không phanh. Tô Kiến Thanh coi như thoát nạn, đứng dậy nói: "Ăn xong rồi thì đi thôi."
Hai người ra quầy tính tiền. Tạ Tiêu đề nghị: "Chiều đi công viên chơi trượt ván nha?"
Tô Kiến Thanh bảo: "Chị không biết chơi."
"Không biết mới vui chứ! Chị muốn học không?"
Cô suy nghĩ, dù sao cũng đang rảnh rỗi, vậy là gật đầu: "Cũng được."
Ngay dưới tòa nhà là công viên ven sông, Tạ Tiêu tính ghé siêu thị mua ván trượt. Tô Kiến Thanh không hứng thú lắm, hôm nay cô mặc váy nên không tiện chơi mấy trò vận động, vì vậy cô đứng chờ ngoài cửa. Một lúc sau, Tạ Tiêu bước ra, trên tay không mang theo ván trượt mà lại cầm một con diều giấy hình chim ưng. Tô Kiến Thanh nhướng mày: "Sao vậy, đổi hoạt động rồi à?"
Tạ Tiêu nói: "Không mua được, mà em thấy thả diều cũng hay, cũng lâu lắm rồi em chưa được thả diều. Hồi nhỏ, thầy cô từng dẫn cả lớp sang công viên bên cạnh, vừa chơi vừa kiếm đề tài viết văn. Lúc chơi thì vui hết biết, nhưng chơi xong lại thành cực hình. Chị hiểu được cảm giác đó không?"
Cô ấy ríu rít kể mãi, Tô Kiến Thanh khoanh tay bước theo sau, không nói một lời.
"Có hiểu không đó?" Tạ Tiêu quay đầu truy hỏi tới cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!