Chương 38: (Vô Đề)

Tháng Ba ở Kinh Thành, hoa anh đào nở rộ. Năm nay thật may mắn, cô có Kỳ Chính Hàn bên cạnh, cùng ngắm hoa với mình. Tô Kiến Thanh ngồi trên chiếc xe sang trọng của anh đến trường, lần đầu tiên trải nghiệm cách xuất hiện này, có chút không quen. Cô đoán với thời tiết đẹp như hôm nay, chắc chắn sẽ có rất đông người đến thưởng hoa, liền đề nghị dừng xe ở nơi khuất rồi cùng nhau đi bộ.

Nhưng người đàn ông bên cạnh lại thản nhiên nói: "Chẳng cần đâu."

Rất nhanh sau đó, cô hiểu lý do anh nói vậy. Kỳ Chính Hàn đã cho chăng dây cảnh giới dưới chân núi, ngăn không cho người ngoài lên thưởng hoa.

Tô Kiến Thanh dở khóc dở cười: "Anh chuyên chế quá rồi đó."

Anh vừa nắm tay cô bước lên sườn núi, vừa ngoái lại nhìn cô, nhếch môi cười: "Núi này tôi mở, cây này tôi trồng. Quản lý nó là quyền của tôi."

Cô lặng lẽ nghiền ngẫm câu nói ấy, từng chữ từng chữ đều không thể phản bác. Quyền lực, thật là một từ cao quý và mê hoặc.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa mỏng màu hồng phấn, váy xòe in họa tiết nhẹ nhàng, đứng dưới tán hoa.

"Tiên nữ hoa đào." Anh khẽ nhướng mày, dành tặng cô một lời khen đầy yêu chiều.

Trong rừng hoa có một chiếc xích đu, là anh đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô. Tô Kiến Thanh bị sự lãng mạn giản dị mà đẹp đẽ ấy chinh phục, vui vẻ ngồi xuống, đong đưa đôi chân. Giọng cô nhẹ nhàng, khe khẽ cất tiếng hát.

"Xuân về hoa nở ngợp trời,

Thu sang trăng sáng rạng ngời đêm thâu.

Hạ về gió mát nhẹ ru,

Đông sang tuyết phủ trắng mù miền xa.

Lòng không vướng bận phàm trần,

Nhân gian cũng hóa cõi thần tiên thôi."

Kỳ Chính Hàn đứng cách đó không xa, anh không để ý cành hoa rủ xuống chạm nhẹ bờ vai, chỉ yên lặng nhìn cô.

Nụ cười trên gương mặt Kỳ Chính Hàn dần chuyển từ cưng chiều và vui thích sang một cái nhìn trầm lắng, mang theo nét dịu dàng khó tả.

Cô vẫn còn rất trẻ, đang ở độ tuổi mà "có tình yêu thì dù uống nước cũng thấy no". Sự ngây thơ trong cô là điều quý giá mà anh luôn muốn giữ gìn. Nhưng dần dần, anh cũng nhận ra, tình cảm dành cho cô, cũng như bản năng muốn bảo vệ, đang âm thầm thay đổi.

Thay đổi thành điều gì, có lẽ anh chưa thể gọi tên. Chỉ biết rằng, mỗi ngày trôi qua, anh lại càng để tâm đến cô hơn.

Kỳ Chính Hàn không nói với bà ngoại rằng suy nghĩ kia chỉ là một câu bông đùa.

Anh cũng chưa từng nói với Tô Kiến Thanh rằng, những khi chỉ có hai người, anh có thể cảm nhận được sự ấm áp như lúc quây quần bên người thân dưới ánh đèn dịu dàng.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh tự nhắc nhở bản thân, tất cả những điều này chỉ là ảo giác giữa muôn ngàn sắc hoa rực rỡ làm lòng người mê muội. Mùa xuân vốn dĩ dễ khiến ta say.

Kỳ Chính Hàn lập tức thu lại suy nghĩ.

Tô Kiến Thanh đứng dậy, bước về phía anh, mỉm cười: "Sao im lặng vậy? Tiếng hát của em làm ngài Kỳ mê mẩn rồi sao?"

Anh nhếch môi, gật đầu: "Ừ."

Cô vươn tay phủi đi cánh hoa rơi trên vai anh, tiếp đó lại nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh: "Trên người toàn là hoa, cẩn thận thu hút bướm đấy."

Kỳ Chính Hàn nghiêng người, lùi sang bên cạnh để tránh những cành hoa thấp đổ xuống từ trên cao.

Bất chợt, Tô Kiến Thanh nghĩ ra một ý: "Hay là chụp một tấm hình ở đây nhé?"

Kỳ Chính Hàn không phản đối: "Để anh gọi chú Hà lên đây."

Hai phút sau, họ đứng dưới tán cây, nhờ chú Hà chụp ảnh giúp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!