Tin tức về lễ tang của Kỳ Hằng lên thẳng trang nhất. May mắn là chuyện con trai út của ông đưa tình nhân đi nghỉ dưỡng không bị phanh phui ngay sau đó, nếu không Tô Kiến Thanh hẳn đã xấu hổ đến mức muốn nhảy xuống xe chạy trối chết.
Trên trang báo, cô đọc được đôi dòng tóm tắt về cuộc đời Kỳ Hằng, sáu mươi năm của một con người, gói gọn trong vài câu chữ ngắn ngủi.
Phía dưới, những lời bình luận toàn là biểu tượng ngọn nến, bày tỏ niềm tiếc thương. Đối diện với cái chết, ngay cả những người xa lạ cũng có thể thấy xót xa.
Cô từng nghe vài lời đồn đoán về mối quan hệ căng thẳng giữa Kỳ Chính Hàn và cha mình. Nhưng dù thế nào đi nữa, đó vẫn là người đã sinh thành và nuôi dưỡng anh.
Đột nhiên, cô nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, liền hỏi: "Nếu em chết, anh có khóc không?"
Kỳ Chính Hàn tỏ vẻ tò mò, ngược lại hỏi: "Sao em lại chết?"
"Không biết nữa." Tô Kiến Thanh lắc đầu. "Chỉ là bất chợt nghĩ đến cảnh tượng trong đám tang của mình. Nghĩ tới nghĩ lui, chắc cũng chỉ có cha mẹ là sẽ khóc vì em thôi."
Câu nói này vốn không mang ý nghĩa sâu xa, nhưng vừa thốt ra, cô đã cảm thấy nỗi chua xót len lỏi trong lòng. Rốt cuộc, con người sống trên đời vì điều gì?
Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh thong thả nói: "Quan trọng nhất là biết tận hưởng hiện tại, có những chuyện càng nghĩ nhiều càng không tìm ra ý nghĩa, chỉ khiến bản thân thêm hao mòn."
Thỉnh thoảng, cô cũng tự hỏi rồi họ sẽ kết thúc như thế nào.
Kỳ Chính Hàn là người khéo léo, xử sự tinh tế. Khi chia tay, anh hẳn sẽ hào phóng chu cấp cho cô một khoản, sau đó nở nụ cười ung dung, vẫy tay từ biệt. Mọi thứ kết thúc êm đẹp, có duyên thì gặp lại, không duyên thì mỗi người một ngả.
Không ít lần, Tô Kiến Thanh nhớ đến một chuyện cũ. Mùa đông năm ngoái, khi biết chuyện giữa cô và anh, Vương Doanh Kiều kích động nói, "vậy thì tớ chúc cậu may mắn, Tô Kiến Thanh", Lời chúc ấy chất chứa giễu cợt, cũng là một lời khuyên nhủ đầy bất lực, mong cô sớm tỉnh ngộ.
Còn Kỳ Chính Hàn, khi nói "chúc cô ấy may mắn", thì nửa là chân thành, nửa là thờ ơ, tất cả đều phủ dưới lớp vỏ dửng dưng của một kẻ bàng quan.
Đó vừa là lời chúc thật lòng, đồng thời cũng là một nghi thức khách sáo rỗng tuếch.
Chính khoảnh khắc này, Tô Kiến Thanh bỗng nhiên thấu tỏ điều mà trước kia không cách nào lĩnh hội. Ngày đó, khi từ chùa Thanh Ẩn xuống núi, cô cầm trên tay tấm danh thiếp có số điện thoại của anh, do dự không biết có nên gọi hay không.
Còn Vương Doanh Kiều thì kiên nhẫn khuyên răn Kiến Thanh: Con người đó là một kẻ nguy hiểm, cậu nhất định phải tránh xa.
Lúc đó, Tô Kiến Thanh chỉ cảm thấy buồn cười, bởi anh là người có phẩm chất đáng trọng.
Nhưng đến tận bây giờ, cô mới hiểu ra. Một kẻ thực sự tệ bạc sẽ không bắt cô phá thai, cũng chẳng chèn ép, vùi dập cô. Nhưng chính sự dịu dàng đầy mê hoặc ấy sẽ khiến cô chìm đắm, đến một ngày, chẳng còn đường lui, chẳng còn dấu vết để tồn tại.
Ý nghĩ này khiến Tô Kiến Thanh rùng mình.
Kỳ Chính Hàn đặt tay lên vai cô: "Làm sao nữa vậy?" Anh trêu cô. "Lúc nào cũng suy nghĩ vẩn vơ."
Ở Hải Thành, anh cũng có nhà, một căn biệt thự cạnh ven biển. Khi nằm trong phòng ngủ, dù cửa nẻo đã đóng chặt, cô vẫn nghe rõ tiếng sóng vỗ. Không chỉ là âm thanh dập dìu, mà xen lẫn trong đó còn có tiếng gào thét, nghe như ai đó đang khóc than. Tô Kiến Thanh chưa từng sống ở gần biển. Cảm giác xa lạ này khiến cô mơ thấy ác mộng.
Cô giật mình tỉnh giấc, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh. Kỳ Chính Hàn chạm tay lên trán cô, cảm nhận hơi nóng vẫn chưa tan, anh xoa dịu nỗi hoảng loạn trong lòng cô: "Nếu thấy không thoải mái, chúng ta chuyển sang khách sạn."
Tô Kiến Thanh cố gắng điều hòa nhịp thở, ánh mắt dõi về phía ngọn hải đăng nơi xa.
Ba giờ sáng, anh khẩn trương thu dọn hành lý, cùng cô đổi sang chỗ ở mới. Đến khi cô an tâm chìm vào giấc ngủ, ánh bình minh đã dần lan tỏa trên mặt biển.
Sau một ngày nghỉ ngơi, buổi tối họ đến sơn trang tắm suối nước nóng. Khuôn viên khu nghỉ dưỡng rộng hơn ba nghìn mẫu, bể suối khoáng ẩn mình giữa rừng núi xanh thẫm. Tô Kiến Thanh tò mò hỏi anh sao nơi này không có ai vậy.
Kỳ Chính Hàn cười xấu xa: "Em đoán xem, vì sao không có ai?"
Tô Kiến Thanh ngâm đôi chân dài trắng nõn vào trong nước, đôi mắt dõi lên bầu trời xanh thẫm, giọng nhẹ hẫng: "Em gặp ác mộng."
"Ác mộng gì?" Anh lịch sự hỏi.
"Thiêu thân lao vào lửa."
"Thiêu thân?" Anh nhíu mày, không hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!