Chương 34: (Vô Đề)

Hóa ra anh cũng cảm thấy những từ ngữ ấy chói tai.

Tô Kiến Thanh nhắm mắt lại, sắc đèn neon rực rỡ nhảy múa trên mi mắt cô. Thành phố chìm trong sự tiêu điều và tịch mịch của mùa đông. Gần một năm rồi, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm chân thực từ vòng tay anh, có thể chống lại cái rét.

Tô Kiến Thanh chợt nhớ ra điều gì đó, nói: "Đúng rồi, hôm nay em đến kỳ."

Kỳ Chính Hàn day nhẹ mi tâm, im lặng một lúc mới thản nhiên đáp: "Biết rồi." Sau đó lại hỏi. "Có muốn ăn gì không?"

Tô Kiến Thanh nói: "Vừa mới ăn rồi."

Kỳ Chính Hàn: "Anh hơi đói."

Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy đi đâu ăn?"

Anh nghĩ ngợi: "Về nhà đi. Anh vẫn muốn chỉ có hai ta thôi."

Tô Kiến Thanh cười nhẹ: "Được." Rồi ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.

Đêm dài thăm thẳm. Anh ngồi trước bàn ăn, vừa dùng bữa vừa lắng nghe cô kể về những chuyện trong đoàn phim suốt thời gian hai người xa nhau. Tô Kiến Thanh nhắc đến chuyện mấy hôm trước, khi Chu Già Nam và con diều kia xảy ra một phen náo loạn. Kỳ Chính Hàn nghe xong cũng lấy làm ngạc nhiên: "Cậu ta leo lên cây sao?"

Cô gật đầu: "Cũng nhanh nhẹn lắm, không đến nỗi thảm hại."

Anh cúi mắt tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, cảm thấy khó tin, bật cười lắc đầu.

Tô Kiến Thanh hỏi: "Nếu anh có mặt ở đó, anh sẽ làm gì?"

Kỳ Chính Hàn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chắc sẽ nhờ người lấy giúp."

Tô Kiến Thanh thầm cảm thán, suýt nữa đã quên mất anh còn có tuyệt chiêu "hay gọi người" này.

Cô chống cằm, im lặng một lúc, tỉ mỉ quan sát Kỳ Chính Hàn sau bao ngày xa cách. Tóc anh cắt ngắn hơn, khuôn mặt dường như cũng gầy đi chút ít. Đường nét cằm sắc gọn, môi mỏng, dáng vẻ vẫn sạch sẽ, cuốn hút như trước, chỉ là giữa hàng chân mày luôn hằn lên một nếp nhăn khó xóa. Cô chẳng thể nào thấu được những mệt mỏi của anh khi ngày ngày bận rộn.

"Cười ngốc gì đấy?" Anh nhẹ nhàng ngước lên, bắt gặp ánh mắt cô.

Tô Kiến Thanh không nhận ra khóe môi mình đã bất giác cong lên.

"Chu Già Nam sắp kết hôn rồi." Cô lập tức đổi đề tài.

Anh thản nhiên nói: "Đã bảo đừng kiếm chuyện để nói rồi mà."

Sự quan tâm quá mức của Tô Kiến Thanh dành cho Chu Già Nam không phải vì cô tò mò về hắn, mà bởi cô chẳng thể kìm được việc muốn tìm thấy lối đi cho chính mình qua câu chuyện của Chu Già Nam và Vương Doanh Kiều. Hành động ấy có chút ngốc nghếch, nhưng cô không thể làm gì khác. Kỳ Chính Hàn không thích những chủ đề kiểu này, cô lại không dằn lòng được hỏi một câu vượt quá giới hạn: "Bạn của em thì sao?"

Anh nghe vậy, có phần bất ngờ: "Em hỏi anh á?"

Rồi anh nói tiếp: "Đừng nghĩ nhiều, chuyện của họ không phải việc chúng ta có thể can thiệp. Chỉ có thể chúc cô ấy may mắn thôi."

Anh đặt chiếc thìa xuống đĩa, tiếng kim loại chạm vào mặt sứ vang lên chói tai. Món tráng miệng trên bàn vẫn còn quá nửa, anh chỉ ăn vài miếng rồi thấy ngấy.

Tô Kiến Thanh lặng nhìn động tác anh dùng khăn giấy lau ngón tay, trong lòng dâng lên cảm giác trống trải khó tả. Đúng lúc ấy, Kỳ Chính Hàn cũng đang âm thầm quan sát nét mặt ảm đạm của cô. Bất chợt, anh cất lời: "Hồi nhỏ em mập lắm hả?"

Tô Kiến Thanh sửng sốt: "Gì cơ?"

"Có ảnh không? Đưa anh xem."

Cô ngạc nhiên: "Bây giờ anh mới hỏi, em biết đào đâu ra cho anh xem đây?"

"Em tìm thử đi." Anh vo tròn tờ khăn giấy bỏ sang một bên, nhấc cằm ra hiệu về phía điện thoại của cô, giọng điệu lười biếng mà thong thả. "Không tìm được cũng không sao, anh có thể giúp."

Tô Kiến Thanh chẳng còn cách nào, đành rút điện thoại ra, vừa lật xem album vừa bất đắc dĩ hỏi: "Em thực sự rất tò mò, nếu một ngày nào đó anh nói muốn gặp em, muốn xem ảnh em, muốn nghe giọng em, mà em không thể đồng ý, thì anh sẽ làm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!