Chương 31: (Vô Đề)

Kỳ Chính Hàn thiếp đi trên đường trở về, trong giấc mơ, anh thấy mẹ mình.

Sân nhà ở Vân Khê có một cây lê, mỗi độ xuân sang, những chồi non lại điểm xuyết sắc trắng trên cành. Anh ngồi đọc sách bên ban công tầng hai, gió xuân dịu dàng lướt qua. Dưới lầu, mẹ anh đang tập đàn, còn bà ngoại thì bận rộn trong bếp.

Mùi sườn xào chua ngọt hòa lẫn hương hoa xuân, thoảng bên chóp mũi.

"Chính Hàn, mau xuống ăn cơm đi!" Là tiếng bà ngoại gọi anh.

Cậu bé nghe thấy, liền chạy băng băng xuống lầu.

Khi đó, anh vẫn còn học tiểu học, đã có không ít cô bé lén nhét thư vào hòm thư nhà anh. Từ nhỏ, Kỳ Chính Hàn đã rất được lòng con gái. Bà ngoại anh cũng tinh nghịch, cứ đến bữa ăn là thích trêu, đọc to những bài thơ tỏ tình mà các cô bé viết cho anh.

Kỳ Chính Hàn xấu hổ đến đỏ mặt, vùi đầu vào bát cơm. Mẹ và bà ngoại anh đều bật cười. Trên cành lê tháng Ba, hai chú hoàng oanh ríu rít chuyền cành.

Có lần anh lén vứt thư đi, bị mẹ mắng là không lễ phép, còn bắt anh phải hồi âm.

Mẹ bảo: "Lòng con gái rất tinh tế, con làm vậy chẳng khác nào giẫm đạp lên tấm chân tình của người ta. Cô bé đó mà biết, về nhà chắc sẽ khóc mất."

Anh không biết cô bé ấy có thực sự khóc không, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi viết thư hồi đáp. Trong bức thư ấy anh viết rằng: Cảm ơn cậu đã thích tớ.

Đó là người mẹ luôn kiên nhẫn chỉ dạy anh từng chút một.

Họ từng cùng nhau lên đồi hái trà, vô tình gặp một cậu nhóc cùng tuổi. Cậu ta tò mò hỏi, sao cậu đi cùng mẹ và bà ngoại? Cậu không có cha à? Anh nhất thời không biết trả lời thế nào.

Mẹ anh biết chuyện lập tức kéo anh sang một bên, tỉ mỉ phủi sạch lá vương trên người anh, còn cẩn thận chỉnh lại cổ áo: "Hôn nhân không hạnh phúc sẽ bào mòn tình yêu. Nhưng mẹ đủ khả năng cho con một tuổi thơ trọn vẹn, nên đừng bao giờ vì chuyện này mà tự ti."

Mùa xuân ở Vân Khê, anh đeo chiếc giỏ tre đựng trà, được mẹ và bà ngoại nắm tay dắt xuống chân đồi. Hoàng hôn buông xuống, anh ngoảnh lại nhìn dãy núi phía xa, sắc xanh hòa vào ánh chiều vàng óng, đẹp đến rực rỡ.

Đó là người mẹ dạy anh phải sống đường hoàng, ngay thẳng.

Năm anh bảy tám tuổi, mẹ qua đời. Bà mắc ung thư dạ dày, thời gian cuối thường xuyên nôn ra máu, chưa đầy nửa tháng đã tiều tụy đến mức không còn nhận ra.

Mẹ gọi anh đến trước mặt, giọng yếu ớt chỉ có thể thều thào kêu tên anh, chẳng nói nổi điều gì khác.

Chỉ có tiếng gọi: "Chính Hàn, Chính Hàn."

Bà không thể nói thêm nữa, nhưng từng lời đều như máu rơi, chất chứa nỗi không đành.

Đó là người mẹ lưu luyến không rời của anh.

Hôm đó, anh đang đi học thì được bà ngoại đón về bệnh viện. Sau ca cấp cứu kéo dài, bác sĩ bước ra ngoài, bảo với anh: "Xin hãy nén bi thương."

Anh ngơ ngác hỏi: "Nén bi thương là gì? Mẹ cháu đâu?"

Bà ngoại bước đến che mắt anh lại rồi dẫn anh rời khỏi đó.

Đến khi gặp lại, mẹ đã nằm dưới tấm vải trắng. Đầu óc Kỳ Chính Hàn trống rỗng, anh chợt nhận ra, mình không thể nhớ nổi câu cuối cùng mẹ nói với anh là gì, cũng chẳng thể nhớ khúc nhạc cuối cùng mẹ từng đàn là gì.

Hai mươi năm rồi.

Từ khoảnh khắc anh cảm nhận được tình yêu sâu nặng nhất trong cuộc đời mình, đến nay, đã như cách cả một kiếp người.

Để rồi giờ đây, chỉ còn lại sắc trắng của hoa lê, sắc xanh của đồi trà, sắc đỏ của máu loang lổ, tất cả những gam màu rực rỡ ấy hòa lẫn vào nhau, in hằn nơi đáy tim.

Nỗi nhớ quê hương chẳng thể phai, tuổi trẻ chẳng thể quay về, ký ức tuổi thơ xa vời như cảnh tượng tận chân trời, tình mẫu tử thoáng qua như một giấc mộng.

Vừa mở mắt, tất cả đã tan thành mây khói. Dù lên tận trời xanh hay xuống suối vàng, cũng chẳng thể gặp lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!