Chương 30: (Vô Đề)

Tô Kiến Thanh hỏi anh đã làm cách nào dàn xếp ổn thỏa với Thẩm Tu.

Kỳ Chính Hàn đáp: "Dựa vào nhân tình."

Dù sao, bọn họ cũng chẳng thiếu tiền. Trong giới này, có người dù dốc hết tâm tư cũng không thể chen chân vào, vì những nhà đầu tư chẳng bận tâm đến địa vị hay danh tiếng. Họ chỉ thích giao thiệp với những gương mặt quen thuộc, những người hợp mắt.

Nếu có người chịu mở đường, đó là một ân huệ lớn lao. Còn nếu không, bức tường kia mãi mãi sừng sững, ngăn cách người ngoài.

Tô Kiến Thanh nghe nửa hiểu nửa không, khẽ gật đầu: "Em còn tưởng anh sẽ gây áp lực với anh ta." Ví dụ như buộc đối phương phải cuốn gói rời khỏi đoàn phim.

Kỳ Chính Hàn cười nhạt: "Người Trung Quốc làm việc chuộng đường lối trung dung. Giữ đường lui cho người khác cũng là giữ đường lui cho chính mình. Em hiểu đạo lý này chứ?"

Cô suýt quên mất, anh trước nay không kết thù chuốc oán. Sao có thể vì một người phụ nữ mà trở mặt với kẻ khác.

Tô Kiến Thanh gật đầu.

Cô lại nhắc đến tòa nhà kia, bảo anh trả lại đi.

Kỳ Chính Hàn khẽ cười: "Đã mua rồi sao có chuyện trả lại? Chẳng khác nào để người ta cười chê."

Anh nói tầm nhìn của cô còn hạn hẹp rồi nghiêm túc giảng giải về những quy tắc đầu tư.

Ban đầu, Tô Kiến Thanh còn chăm chú lắng nghe, nhưng càng về sau, cô càng thất thần. Đôi mắt cô lướt qua sống mũi cao thẳng rồi dừng lại ở đôi con ngươi thâm sâu, một gương mặt khôi ngô như ngọc khiến người ta rung động, một ánh nhìn chất chứa tình ý khiến lòng người chao đảo.

Trong đôi mắt ấy còn ẩn giấu sự tinh tế và nhẫn nại, khi dõi theo cô, lại như gợn lên từng đợt sóng dịu dàng, xen lẫn một sự thiên vị gần như vô điều kiện.

Tô Kiến Thanh nắm được mấu chốt trong lời anh: "Nói đúng ra, tòa nhà này không phải anh mua riêng cho em."

Không rõ cô có đang để tâm hay không, anh kiên nhẫn giải thích: "Nếu không phải vì em, nó có thể ở Yến Thành, có thể ở Hong Kong, hoặc bất cứ thành phố nào khác. Nhưng nó xuất hiện ở đây, nghĩa là anh mua nó vì Tô Kiến Thanh. Hiểu không?"

Cô nói: "Nghe sao mà cảm động thế."

Anh cười: "Anh đã nói rồi, anh có thể cho em tất cả."

Dù thật lòng hay giả ý, anh luôn có thừa những lời mật ngọt.

Hai người cuộn mình trong cùng một tấm chăn, lặng lẽ ôm nhau thật lâu. Cô nghe thấy tiếng anh khẽ xé bao bì, khao khát như cơn gió xuân, mãi chẳng bao giờ vơi cạn. Một cánh hoa rơi xuống mặt nước, không một tiếng động, theo dòng mà trôi. Làn nước khẽ vỗ bờ, nhấn chìm cô trong cơn sóng, khiến cô trôi dạt, mềm nhũn, chẳng biết bị mắc cạn nơi đâu.

Hôm nay, cảm giác còn dễ chịu hơn những lần trước.

Nửa đêm, Tô Kiến Thanh nói cô đói bụng, Kỳ Chính Hàn liền đề nghị gọi đồ ăn. Cô lắc đầu: "Ra ngoài ăn được không?"

Anh suy nghĩ một lát, không từ chối.

Leo núi rồi thêm một loạt hoạt động tốn sức đã bào mòn thể lực, Kỳ Chính Hàn định gọi tài xế, nhưng Tô Kiến Thanh nói: "Nếu anh lái không nổi thì để em, đừng làm phiền người ta giữa đêm khuya."

Anh cười vô tội: "Anh trả lương cho họ mà."

"Nhưng anh cũng phải hỏi xem người ta có muốn nhận khoản tăng ca này không chứ." Tô Kiến Thanh vẫn biết thông cảm cho người khác, vừa nói vừa vươn tay định lấy chìa khóa trong lòng bàn tay anh.

Kỳ Chính Hàn không đưa, chỉ xoay chìa khóa trong tay, giọng điệu vừa cưng chiều vừa lười biếng: "Thôi đi, anh nào nỡ để em làm tài xế cho anh."

Tô Kiến Thanh vuốt lại vài sợi tóc rối: "Không được, ai bảo em là người nửa đêm đòi hỏi vô lý chứ."

Cô nhìn anh, khóe môi cong lên trêu chọc: "Đừng giả vờ phong độ nữa, chẳng phải anh cũng muốn xem thử tay lái của em thế nào sao?"

Kỳ Chính Hàn không phủ nhận, cười đến mi mắt cong lên, một tay ôm cô cùng đi ra ngoài.

Cuối cùng, người cầm lái vẫn là Tô Kiến Thanh, còn "ông chủ" của cô thì ngồi ghế phụ, chăm chú chỉ đường. Cô tập trung lái xe, nghiêm túc yêu cầu anh im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!