Nói xong, Kỳ Chính Hàn im lặng trong một chốc, sau đó nhìn cô: "Nếu Già Nam đã làm tổn thương em, tôi thay cậu ta xin lỗi."
Ngón tay Tô Kiến Thanh siết lấy cán dù, cô mím môi không nói lời nào.
Anh tiếp tục: "Tôi không thể lừa dối lương tâm mà nói với em cậu ta không có ác ý. Song tôi thực lòng mong em đừng bận tâm quá nhiều."
Cô hỏi lại: "Mỗi một cô gái từng bị anh ta tổn thương, anh đều sẽ xin lỗi hết sao?"
Anh nhìn sâu vào mắt cô: "Em là người đầu tiên."
Tô Kiến Thanh gật đầu: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh. Giờ thì tạm biệt."
Kỳ Chính Hàn không nói lời từ biệt với cô mà chỉ lặng lẽ nhìn theo chiếc taxi đưa cô rời đi.
Tô Kiến Thanh ngước lên, liếc nhìn gương chiếu hậu. Bóng hình anh ngày càng xa, thân ảnh cao lớn, nghiêm nghị phản chiếu trên lớp kính, mang theo sự ôn hòa nhạt nhòa, chậm rãi in sâu vào đôi mắt nâu của cô.
Đến khi thấy anh xoay người rời đi, cô mới khẽ khàng nhắm mắt lại.
Cuối cùng, Tô Kiến Thanh không dùng đến cây dù ấy. Mặt trời mọc đằng Đông, mưa rơi đằng Tây, quả nhiên là thực. Khi trở về chỗ ở của Vương Doanh Kiều, nơi này không có vết tích của một trận mưa.
Nhưng Tô Kiến Thanh vẫn mở dù ra, cẩn thận quan sát hồi lâu.
Một cây dù bình thường đã qua sử dụng, màu xanh đen, không có bất kỳ dấu ấn cá nhân nào của anh, cũng chẳng phải hàng hiệu đắt tiền.
Khi gấp dù lại, Tô Kiến Thanh cố gắng giữ nguyên cách gấp mà anh đã làm, mỗi một nếp gấp đều được chỉnh sửa ngay ngắn, cẩn thận tỉ mỉ. Sau khi xếp lại, nó trông chẳng khác gì một chiếc dù mới tinh vừa được lấy xuống từ giá hàng.
Vốn dĩ cô không phải kiểu người hay để tâm đến những vật vô tri vô giác, vậy mà lần này lại để thua bởi một người đàn ông.
Hôm đó, Tô Kiến Thanh không nói với Vương Doanh Kiều cô đã từ bỏ chuyện đòi tiền. Cô lặng lẽ chuyển cho cô ấy một khoản. Vương Doanh Kiều hơi do dự, cô đoán có lẽ cô ấy đã nhận ra cách cô chuyển tiền không giống Chu Già Nam. Song, Vương Doanh Kiều lại chẳng hỏi gì thêm.
Vì muốn tiện chăm sóc Vương Doanh Kiều, ngày hôm sau, Tô Kiến Thanh chuyển ra khỏi ký túc xá, thuê một phòng trọ gần đó. Phòng trọ của cô và Vương Doanh Kiều nằm ở hai tầng khác nhau, không quá xa nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư.
Khoảng thời gian tiếp theo mọi chuyện trôi qua vẫn yên ả.
Hôm đó, Chu Già Nam đã nói sẽ đến tìm Vương Doanh Kiều, Tô Kiến Thanh luôn ghi nhớ lời này, kết quả vẫn đánh giá quá cao lòng trắc ẩn của đàn ông. Chu Già Nam chưa một lần xuất hiện.
Vương Doanh Kiều có hỏi cô về chuyện hôm đó, nhưng cô không muốn kể.
Dạo gần đây vì đang tập trung hồi phục sức khỏe nên cô ấy cũng ít chửi rủa Chu Già Nam hơn. Có thể, cô ấy đang ở giai đoạn đấu tranh nội tâm, "có nên cắt đứt với gã đàn ông kia hay không?"
Chỉ không biết, quyết tâm của cô ấy có thể giữ được bao lâu.
Bỗng một ngày, Vương Doanh Kiều nghe người ta nói sau khi phá thai nên đến chùa làm lễ cầu siêu cho vong linh đứa trẻ, nếu không sẽ bị ác linh quấy nhiễu, gặp nhiều chuyện xui xẻo.
Nghe vậy, Tô Kiến Thanh liền nhạt nhẽo tỏ thái độ: "Nếu thực sự có ác linh thì nó nên đi tìm cha của nó. Vì cớ gì mà mọi đau khổ đều phải do phụ nữ gánh chịu?"
Vương Doanh Kiều nói: "Sao hẹp hòi thế."
Tô Kiến Thanh khinh thường: "Vương Doanh Kiều, tớ thực muốn trợn trắng lòng mắt với cậu."
Vương Doanh Kiều cười hì hì: "Được thôi, tớ cũng muốn xem thử lúc cậu trợn mắt lên sẽ trông thế nào."
Tô Kiến Thanh không đồng ý: "Thôi, mất hình tượng lắm."
Vậy nên, khi Yến Thành có một ngày trời quang nắng đẹp, Tô Kiến Thanh chọn một buổi chiều không có tiết học để cùng Vương Doanh Kiều đến chùa Thanh Ẩn gần đó.
Lúc Vương Doanh Kiều đi đăng ký làm lễ cầu siêu, cô một mình lang thang trong chùa.
Và đây là lần thứ hai cô gặp Kỳ Chính Hàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!