Chương 29: (Vô Đề)

Kỳ Chính Hàn giấu sẵn trong túi áo vest một ít kẹo cho Tô Kiến Thanh, là vị hạnh nhân cô thích nhất. Cô nhận lấy, nói cảm ơn, vừa xé vỏ vừa hỏi: "Trước đây anh từng dẫn bao nhiêu cô vợ đến gặp ngoại rồi?"

Anh cụp mắt nhìn cô, trả lời nghiêm túc: "Chỉ có mình em."

"Ai mà tin." Tô Kiến Thanh cười nhẹ, ánh nắng chói chang làm cô phải nheo mắt lại.

Kỳ Chính Hàn nhếch môi, bàn tay nhàn nhã đặt trên vai cô: "Không tin thì lát nữa cứ để bà tự nói cho em nghe."

Tô Kiến Thanh ngậm kẹo trong miệng: "Chính anh còn bảo bà lớn tuổi hay quên mà, ai biết có bị anh giật dây để lừa em không."

Anh nhướng mày, cười nhạt: "Anh lừa em làm gì?"

Nếu anh đã nói vậy, liệu cô có thể lén suy đoán mình là người đặc biệt không? Dĩ nhiên, cô không hỏi, mà anh cũng sẽ không nói.

Cảm xúc vui vẻ không giấu được, bị anh nhìn thấu ngay. Kỳ Chính Hàn nhéo nhẹ má cô, bật cười: "Chỉ có vậy mà đã vui rồi sao?"

Tô Kiến Thanh lập tức cảm thấy như bị bắt bài, chẳng buồn đáp.

Anh lại nói: "Sau này có thời gian rảnh lúc quay phim, em có thể ghé đây chơi, trò chuyện nhiều hơn với ngoại."

Cô liếc anh, hỏi còn kẹo không. Anh đưa thêm một viên, giống như đang dỗ trẻ con.

Tô Kiến Thanh hỏi: "Bà ở đây lâu chưa?"

"Lâu rồi." Kỳ Chính Hàn đẩy kính râm, thong thả kể lại. "Trước kia định đón bà về Yến Thành, nhưng bà không chịu được khí hậu ở đó. Còn Vân Khê thì điều kiện y tế lại không tốt, nên cuối cùng đưa bà tới đây. Có người chăm sóc, anh cũng yên tâm hơn."

"Vân Khê?" Tô Kiến Thanh bẻ viên kẹo làm đôi, đưa một nửa cho anh, xem như phần thưởng nhỏ.

Kỳ Chính Hàn không nhận lấy mà cúi xuống nắm lấy cổ tay cô, đút viên kẹo vào miệng mình. Anh cười nhẹ: "Ừ, chúng ta xem như đồng hương một nửa, bất ngờ không?"

Tô Kiến Thanh cũng cười, gật đầu: "Vậy là vinh hạnh cho anh đó."

Kỳ Chính Hàn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nửa như cười nửa như không. Dáng vẻ thanh tú lại dịu dàng ấy của cô thật khiến người khác khó mà kiềm lòng. Anh cúi đầu, không nhịn được hôn lên khóe môi cô. Hương kẹo sữa thơm ngọt quấn lấy đôi môi hai người.

Tô Kiến Thanh lại hỏi: "Sau này nếu em đến, có cần mua quà cho bà không?"

Anh lắc đầu: "Không cần đâu, bà không quan trọng mấy chuyện đó, người nhà với nhau cả."

Tô Kiến Thanh "hử?" một tiếng, nghiêm túc đánh giá anh: "Người nhà là có ý gì?"

"Em nghĩ là gì?" Kỳ Chính Hàn cười khẽ, lời lẽ mập mờ.

Trong nhà có người gọi vào ăn cơm.

Tô Kiến Thanh vừa định đứng dậy thì bị anh kéo lại. Kỳ Chính Hàn xoa đầu cô, hỏi nhỏ: "Hôm qua anh có nói nặng lời không?"

Tô Kiến Thanh bỗng ngẩn người, không đáp.

Anh nắm cổ tay cô, giọng dịu dàng: "Sao không nói gì?"

Cô lắc đầu: "Không có, hết giận rồi."

"Thật hết giận?" Kỳ Chính Hàn bật cười, giọng nói lười nhác. "Thế sao đêm qua còn chui vào giấc mơ mắng anh, làm anh sợ đến mất ngủ hả?"

Tô Kiến Thanh ngạc nhiên nhìn anh: "Anh mơ thấy em ư?"

"Gần đây còn thường nữa cơ, bản thân anh cũng thấy lạ lắm. Không ở bên cũng mơ thấy, ngủ cạnh rồi vẫn mơ thấy." Anh nhướng mày dí dỏm nói. "Có phải em bỏ bùa anh rồi không, nhóc con?"

Tô Kiến Thanh bật cười, lắc đầu: "Nếu em biết bỏ bùa, chắc chắn sẽ tìm cách để tiền bạc rủng rỉnh, ai rảnh mà lo anh mơ thấy ai chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!