Chương 27: (Vô Đề)

Ở bên anh cảm xúc luôn chao đảo, có những lúc anh dịu dàng đến tận cùng, cũng có những khi anh xa xôi khó đoán.

Dù biết chẳng có khả năng, nhưng không phải cô chưa từng mơ mộng về một cuộc sống yên bình bên anh, một đời một kiếp, chỉ hai người.

Thế mà anh lại nói rõ ràng với cô rằng, ơn huệ lớn nhất mà anh có thể cho chính là không để cô trở thành tình nhân.

Nỗi xót xa nghẹn lại nơi cổ họng, sự tủi nhục nóng rát trên mặt, lòng tự tôn vỡ vụn. Những cảm xúc u ám quấn chặt lấy nhau, cuối cùng hóa thành giọt lệ nóng bỏng đọng lại nơi khóe mắt.

Cô cắn răng nhịn xuống, nuốt ngược vào trong.

Nếu cô đã ba mươi, từng trải đời dày dặn, hẳn có thể ung dung đối mặt với những lời đường mật. Hẳn có thể mỉm cười hưởng thụ sự dịu dàng, nhưng cũng đủ dửng dưng để xua tay nói không cần.

Nhưng Tô Kiến Thanh của hiện tại còn quá trẻ. Điều tự chủ nhất mà cô từng làm là từ chối lên xe anh vào lần đầu gặp gỡ. Còn bây giờ, đến một câu "chúc ngủ ngon" cô cũng thấy đáng quý.

Cô đã không còn đường lui nữa rồi.

Tô Kiến Thanh cụp mắt nhìn tấm thẻ trong tay, không biết nên trả lại hay cất đi. Ngập ngừng giây lát, cuối cùng cô nhét nó vào dưới lớp khăn trải bàn.

Anh nhìn cô đẩy tấm thẻ từng chút một, đến khi chỉ còn một góc nhỏ lộ ra. Thế rồi, Kỳ Chính Hàn lại dứt khoát rút nó ra, quăng lên bàn.

Cứ để đấy đi.

"Mai muốn đi đâu chơi?" Anh hỏi.

Tô Kiến Thanh nhìn anh: "Anh có thời gian sao?"

Anh gật đầu: "Bớt chút thời gian đi cùng em."

Đúng là một đặc ân lớn. Cô điềm đạm nói: "Anh cứ làm việc của anh đi, em cũng chẳng hay tổ chức sinh nhật, thiếu một lần cũng chẳng sao."

Kỳ Chính Hàn kéo cô đứng dậy đi vào trong, không nhắc lại nữa, anh vừa cất bước vừa trò chuyện cùng cô: "Thoạt nhìn, em không giống người sinh vào mùa hạ."

"Thế giống mùa nào?" Cô lấy làm thắc mắc.

"Xuân, thu, hoặc đông. Chỉ không giống hạ."

Đúng vậy, mùa hạ thì rực rỡ, mãnh liệt. Còn cô, vẫn luôn mang theo vẻ tịch liêu của thu đông. Dù trong lòng có bao nhiêu nhiệt huyết, khi đứng trước anh cũng tự động thu lại.

Anh không nắm tay nữa mà vòng qua ôm lấy vai cô, hơi ấm từ cơ thể anh truyền đến. Kỳ Chính Hàn cúi đầu hỏi: "Biết bơi không?"

Tô Kiến Thanh lắc đầu: "Không biết, anh dạy em đi."

Anh bật ra tiếng cười, như thể cuối cùng cũng được trọng dụng, bèn gật đầu đáp: "Được."

Tô Kiến Thanh cũng cười theo: "Làm phiền thầy Kỳ rồi."

Trước lúc vào giấc ngủ, Tô Kiến Thanh nhận được cuộc gọi từ chủ nhà, người ta hỏi cô có định gia hạn hợp đồng thuê không. Tô Kiến Thanh trả lời, đợi em cân nhắc thêm đã.

Nhắc đến chuyện này với anh, Kỳ Chính Hàn chỉ nói: "Nếu em còn muốn ở đó, anh trả tiền thuê cho em. Còn nếu không muốn, anh tìm chỗ khác cho. Đừng nghĩ nhiều mấy chuyện nhỏ nhặt này."

Giờ cô đã có tiền riêng, giọng điệu cũng mạnh mẽ hơn: "Chút tiền đó, cần gì anh phải trả thay."

Anh vừa cười vừa nói: "Ừ, giờ Kiến Thanh nhà ta là phú bà nhỏ rồi, tiêu tiền mạnh tay lắm."

Cô xoay lưng về phía anh, kéo chăn, cong cong vành môi.

Kỳ Chính Hàn chống tay dưới đầu, im lặng nhìn gò má cô, tiếng gọi nhẹ nhàng hết mực: "Phải làm sao đây? Hai tháng không gặp, chắc anh nhớ em đến điên mất."

Chất giọng của anh khàn nhẹ lại trầm vững, mang đậm ý cười, là tông điệu thích hợp nhất để nói lời yêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!