Chương 26: (Vô Đề)

Lúc này, Tô Kiến Thanh thầm nghĩ: Có lẽ Chu Già Nam vẫn chưa rời đi. Ai mà ngờ, nơi tồi tàn nhất thành phố này lại có hai thiếu gia giàu có bậc nhất kinh thành cùng trú ngụ.

Hạ mình đến đây là vì tình yêu, hay chỉ bởi chút vấn vương thoáng qua?

Không ai nói rõ được.

Kỳ Chính Hàn từng đề nghị cô dọn đến chỗ anh. Cô có hai lý do để từ chối: Một là sợ người khác dị nghị, hai là lo cha mẹ bất ngờ kiểm tra, chẳng biết phải giải thích thế nào.

Nhưng cô chỉ nói với anh lý do thứ hai. Khi ấy, anh ung dung nhấc lên mí mắt: "Cũng có lý." Rồi không nhắc lại nữa.

Tô Kiến Thanh cứ tưởng hôm nay Kỳ Chính Hàn tha cho mình vì thấy cô quá mệt, mãi đến sáng hôm sau mới biết, vậy mà anh lại không mang theo bao.

Chỉ vì chuyện nhỏ ấy, cô bỗng thấy sống mũi cay cay, còn anh thì không hay biết đứng bên kia gọi điện cho khách hàng.

Kỳ Chính Hàn luôn dậy sớm hơn cô, khi Tô Kiến Thanh bước ra khỏi phòng ngủ, trên bàn ăn đã có sẵn một cốc cà phê.

Là cốc của cô, cà phê cũng là của cô, anh chỉ thêm chút nước vào rồi nhíu mày nhận xét: "Sao có mùi lạ quá vậy?"

Tô Kiến Thanh liếc nhìn dáng vẻ đại thiếu gia của anh trên sô pha, rõ ràng là đang chê bai cà phê hòa tan của cô. Quả nhiên, anh chỉ nhấp một ngụm rồi không uống nữa.

Cô bất lực lắc đầu, cầm cốc vào bếp, thêm ít nước nóng, khuấy đều rồi uống cạn.

Trong lúc rửa cốc, nghe tiếng bước chân anh tiến lại gần, cô lạnh nhạt nói: "Biết tiết kiệm một chút đi chứ?"

Kỳ Chính Hàn đứng chắn ngay cửa bếp, vừa chỉnh cà vạt vừa nhìn cô.

Không thấy anh đáp, Tô Kiến Thanh quay đầu, bắt gặp ánh mắt anh vẫn dõi theo mình. Cà vạt trong tay bị thắt lộn xộn, mà anh có vẻ chẳng để tâm lắm.

Cô nhìn không nổi nữa, đặt chiếc cốc đã rửa sạch lên bàn, bước tới giúp anh. Kỳ Chính Hàn cũng thuận thế buông tay để mặc cô chỉnh sửa.

Tô Kiến Thanh nhìn sắc mặt anh, nhẹ giọng hỏi: "Không ngủ ngon à?"

Anh uể oải đáp: "Ừ, có chút mất ngủ."

Cô lại hỏi: "Giường của em không thoải mái sao?"

"Muỗi nhiều quá, em không nghe thấy à?" Anh cúi xuống nhìn cô.

"Tội nghiệp anh quá vậy, còn em thì ngủ say như chết." Tô Kiến Thanh khẽ cười, ngẩng đầu trêu chọc. "Sao anh không gọi một đội giúp việc đến đập muỗi hộ?"

Lời vừa dứt, Kỳ Chính Hàn bật cười, cười đến mức không ngậm miệng được.

Tô Kiến Thanh cũng không nhịn được mà mỉm cười: "Anh tự nói ra, có gì buồn cười vậy?"

Thắt xong cà vạt, cô giúp anh vuốt phẳng vạt áo sơ mi. "Xong rồi đó giám đốc Kỳ, nhớ trả lương trợ lý cho em đấy."

Tô Kiến Thanh lùi về sau đánh giá. Kỳ Chính Hàn tuấn tú, dáng người cao ráo, phong thái nghiêm chỉnh, đúng kiểu mà các bậc phụ huynh yêu thích, dẫn anh về ra mắt chắc chắn sẽ rất nở mày nở mặt. Nhưng Chu Già Nam thì không được như vậy, bậc cha mẹ nào nhìn thấy cũng sẽ chỉ thẳng mặt mà cảnh cáo luôn: "Cái ngữ này thì phải tránh xa ra."

Kỳ Chính Hàn nhìn cô: "Thay đồ đi, anh đưa em đi ăn sáng."

Tô Kiến Thanh lại lắc đầu: "Em ở nhà ăn bánh mì là được rồi."

Anh bước lên, vòng tay ôm lấy eo cô, chọc ghẹo: "Cùng đi ăn với ông chủ một bữa được không, trợ lý nhỏ?"

Cô hết cách, bật cười, đẩy nhẹ vào ngực anh: "Được rồi, đi thì đi. Nhưng phải giữ chút mặt mũi cho mình nhé, sếp ơi."

Nói rồi, cô vào phòng thay đồ trong hai phút, sau đó theo anh ra ngoài.

Tô Kiến Thanh vừa mở cửa, tay còn đặt trên tay nắm, người phía sau đã lập tức theo kịp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!