Bóng đêm tĩnh mịch, hơi thở vương vấn, những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi đan vào nhau. Mọi thứ dần lắng lại, Tô Kiến Thanh tựa trên ngực Kỳ Chính Hàn. Áo quần chẳng rõ đã rơi tán loạn nơi đâu, chỉ cảm nhận được làn da trần trụi áp vào nhau, hơi lạnh từ điều hòa như rút đi từng chút hơi ấm còn sót lại.
Tô Kiến Thanh khẽ rùng mình.
Kỳ Chính Hàn kéo tấm áo khoác phủ lên lưng cô, nhưng vẫn để lộ bờ vai trơn mịn. Ngón tay anh chạm nhẹ vào xương quai xanh mảnh mai, dừng lại nơi làn da ẩm ướt.
Anh cúi đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, nơi những sợi mi dài khẽ rung động.
Kỳ Chính Hàn luôn cảm thấy Tô Kiến Thanh rất đẹp, đúng gu của anh, một gu thẩm mỹ cố định, chẳng chạy theo thị hiếu số đông. Anh không thích kiểu đẹp sắc sảo hay quá mức tươi tắn, những khuôn mặt phù hợp để xuất hiện trên màn ảnh rộng nhưng lại chẳng có chút sức hút nào với anh.
Anh thích sự thanh thoát, đôi chút bướng bỉnh, cái vẻ lạnh lùng xa cách ấy, mà Tô Kiến Thanh lại hội tụ tất cả những điều đó.
Kiểu đẹp này rất khó giữ, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện trói buộc nó trong lòng bàn tay.
Lúc Kỳ Chính Hàn đang quan sát cô, Tô Kiến Thanh cảm nhận nhịp tim anh dần chậm lại, lòng cô hỗn loạn không thôi.
Kỹ thuật của Kỳ Chính Hàn quá tốt, mỗi lần làm cùng anh, cảm giác rung động trong lòng cô lại càng sâu sắc hơn. Cứ đà này, sau này cô còn cơ hội rút lui không?
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên eo anh, thoạt nhìn như một cái ôm, nhưng thực chất là muốn chạm vào hình xăm kia.
Chỉ cần quen rồi sẽ không còn để tâm nhiều nữa, ngược lại, đôi khi nó còn giúp cô thoát khỏi những cảm xúc quá mức đắm chìm.
"Đang nghĩ gì vậy?" Tô Kiến Thanh giơ tay khẽ chạm vào gương mặt anh, giọng nói mềm mại đến mức gần như lẫn vào hơi thở.
Giọng anh khàn nhẹ, lười nhác hỏi lại: "Bạn trai cũ của em tên là gì hả?"
Sao anh cứ bám hoài vào chuyện này thế?
Tô Kiến Thanh chống tay lên ngực anh, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, không trả lời mà hỏi lại: "Đinh Đinh họ gì?"
Kỳ Chính Hàn nhất thời nghẹn họng, sau đó bất đắc dĩ nói: "Đừng nhắc nữa, thực sự quên rồi."
Cô cũng cười theo: "Em cũng vậy." Thú thực, cô chẳng còn nhớ ai đã tặng cuốn sách kia cho mình.
Cả hai đều im lặng, chẳng ai tiếp tục chủ đề vừa rồi. Cuối cùng, Tô Kiến Thanh là người đầu tiên ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.
"Thật lòng mà nói, mỗi lần anh sửa kịch bản như vậy có khác nào đang bóp nghẹt khả năng của em đâu."
Cô kéo dây áo lên vai, động tác vô thức khiến dấu vết mờ nhạt trên xương quai xanh lộ ra rõ ràng. Cô đưa tay vén mái tóc ra sau để lộ đường nét mảnh mai của bờ vai. Nhìn Kỳ Chính Hàn, cô nói: "Em đâu có tham vọng giành giải ảnh hậu hay gì đó, chỉ muốn được trải nghiệm chân thực cảm giác làm diễn viên, anh không thể để em thử sao?"
Kỳ Chính Hàn vẫn nằm đó, sau mỗi lần làm tình, anh đều có dáng vẻ lười nhác như thế.
Anh gối đầu lên cánh tay, ánh mắt dừng lại nơi vòng eo cô đang dần khuất sau lớp quần áo. Một lúc lâu sau, anh mới nheo mắt, chậm rãi hỏi: "Cụ thể thì em muốn trải nghiệm cái gì?"
Tô Kiến Thanh hơi nghiêng người về phía anh: "Ví dụ như cảnh trên xe ấy."
Anh cười khinh khỉnh, dùng ngón trỏ móc vào giữa dây áo lót của cô rồi nhẹ nhàng kéo một cái, Tô Kiến Thanh không kịp đề phòng lập tức ngã sấp xuống ngực anh.
Kỳ Chính Hàn nói: "Nói lại câu đó một lần nữa xem?"
Giọng anh không nặng nề, lại mang theo sự châm chọc đủ làm người khác kiêng dè.
Tô Kiến Thanh không dám nói tiếp.
Cô nhanh chóng ngồi thẳng dậy, tiếp tục mặc quần áo rồi thở dài: "Hay là trong phim sau em đóng Quan Âm Bồ Tát đi, anh thấy sao?"
Kỳ Chính Hàn nhíu mày, ngỡ như mình nghe nhầm: "Gì cơ?"
"Khỏi phải làm gì hết, chỉ cần mấp máy môi ra lệnh thôi, lại còn được bay lượn trên trời nữa, thật là thanh tao nhã nhặn biết mấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!