Chương 24: (Vô Đề)

Vài ngày sau, Kỳ Chính Hàn tranh thủ thời gian đưa Tô Kiến Thanh đi gặp Lục Bồi Văn, cuộc gặp được sắp xếp tại phòng trà riêng của nhà họ Lục. Đường đi xa xôi, trên xe chỉ có hai người, Tô Kiến Thanh ngồi ghế phụ, kéo gương xuống soi lại lớp trang điểm.

Cô thoa chút son, cài nắp lại rồi quay qua nhìn anh: "Anh gọi anh ấy là gì?"

Kỳ Chính Hàn đáp: "Gọi Bồi Văn."

"Vậy em cứ theo anh nhé?" Tô Kiến Thanh mím môi, tán nhẹ màu son vừa dặm.

Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, ánh mắt lướt qua đôi môi căng mọng hồng nhạt: "Em cứ gọi là thầy Lục đi."

"Thầy Lục à." Tô Kiến Thanh cúi đầu, lẩm bẩm nhắc lại một lần rồi nói. "Nghe khách sáo quá, gọi anh Bồi Văn có được không?"

Kỳ Chính Hàn khẽ cười, tùy ý chiều theo: "Được."

Khi ra khỏi nhà trời vẫn còn chạng vạng, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, vì Kỳ Chính Hàn từng khen cô mặc màu xanh rất đẹp, đến nơi thì trời đã tối hẳn, cái lạnh len lỏi thấm vào da thịt, lớp vải voan mỏng trên người chẳng đủ để chống lại cái rét về đêm.

Anh xuống xe, cởi áo khoác phủ lên vai cô. Cô nói lời cảm ơn, giọng hơi run vì lạnh.

Kỳ Chính Hàn vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt lạnh buốt của cô, sau đó áp bàn tay lên bờ vai cô, dẫn Tô Kiến Thanh đi vào trong. Anh hơi nghiêng người sát lại, giọng khàn khàn an ủi: "Đừng lo, cậu ấy rất tốt."

"Dạ." Cô gật đầu, cùng anh bước qua bậc cửa.

Phòng trà có tên là Thính Tuyết Trai, xa rời chốn phong hoa, mang theo nét thanh tĩnh của những kẻ nhàn nhã. Không có hàng dài người hầu đứng sẵn chờ đón, bước lên tầng hai bằng bậc thang gỗ cũ, mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí. Trên hành lang có mấy chậu hoa được chăm chút kỹ lưỡng, là những đóa mẫu đơn kiêu sa quốc sắc thiên hương.

Lúc đó, Lục Bồi Văn đang tiếp một vị khách khác trong phòng trà. Kỳ Chính Hàn và Tô Kiến Thanh đứng ngoài cửa đợi một lát.

Lục Bồi Văn nghe thấy tiếng động, vươn cổ nhìn thoáng qua bóng người ngoài hành lang, liền nhanh chóng kết thúc câu chuyện với khách, ba câu gọn lỏn tiễn người đi.

Được mời vào uống trà, nhưng Kỳ Chính Hàn lại không vội bước vào ngay. Anh tựa vào khung cửa nhìn Lục Bồi Văn, dáng vẻ tùy ý mà tán gẫu với bạn cũ: "Người cậu cần tớ mang đến đây rồi, xem xem có vai diễn nào thích hợp với cô ấy không?"

Lục Bồi Văn bước đến gần nhìn Tô Kiến Thanh.

"Trí nhớ tôi không tốt lắm, hình như chúng ta đã gặp ở đâu thì phải?"

Có lẽ vì hôm nay cô trang điểm, hoặc có lẽ do lần trước ở KTV ánh sáng quá tối khiến anh không nhìn rõ. Lục Bồi Văn không nhận ra cô, mà cũng không giống như đang giả vờ, bởi vì ánh mắt anh lúc này đầy sự nghiêm túc quan sát.

Tô Kiến Thanh mỉm cười: "Không nhớ cũng không sao, anh đừng nghĩ nữa, không thì em xấu hổ chết mất."

Nói rồi, cô nhìn sang Kỳ Chính Hàn, đôi mắt cong lên.

Anh cũng cười, tiện tay kéo cô ngồi xuống chiếc ghế trúc bên cạnh. Nhìn thấy anh thoải mái như thế, cô cũng tự nhiên thả lỏng hơn.

Lục Bồi Văn từng làm đạo diễn, anh có một khí chất văn nhã mà Kỳ Chính Hàn không có.

Tô Kiến Thanh vô tình liếc qua chồng sách trên bàn, đều là sách về nghệ thuật điện ảnh. Cô còn chưa kịp đọc hết những tiêu đề dài lê thê thì một chén trà Long Tỉnh đã được đẩy tới trước mặt, cắt ngang tầm nhìn của cô.

Cô nhấp một ngụm trà.

"Có tài nghệ gì không?" Đây là câu hỏi của Kỳ Chính Hàn.

"Là sao ạ?" Tô Kiến Thanh không hiểu ý.

Anh chỉ về phía Lục Bồi Văn, bảo cô: "Biểu diễn mang tính tượng trưng một chút."

Trên đường đến đây, anh đã nói qua với cô về việc Lục Bồi Văn đang chuẩn bị cho một bộ phim thời Dân Quốc. Bộ phim này nhằm nâng đỡ những đạo diễn trẻ tài năng nhưng chưa có tiếng tăm, nên quyền quyết định tuyển vai vẫn nằm ở nhà đầu tư.

Phim Dân Quốc rất khác với phim hiện đại, diễn viên cần có phong thái, khí chất, và nền tảng văn hóa nhất định.

Thấy cô im lặng, Kỳ Chính Hàn lại kiên nhẫn hỏi: "Lúc thi năng khiếu em biểu diễn gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!