Tô Kiến Thanh nghiêng người sang một bên, chiếc ghế gỗ đập vào bắp chân, cô nhíu mày đau đớn. Nếu người ta đã có ý muốn đuổi thì cô cũng chẳng cần nán lại, dù gì nơi này cũng không thuộc về mình.
Khi thấy Tô Kiến Thanh định rời đi, Lục Bồi Văn bước tới ngăn cô, ôn tồn khuyên bảo: "Không sao đâu, em cứ về chỗ ngồi đi, cậu ấy sắp quay lại rồi." Người anh nhắc đến là Kỳ Chính Hàn.
Tô Kiến Thanh vẫn giữ vững vẻ điềm đạm: "Em không muốn làm mọi người mất vui. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, anh Lục." Cô gửi lời chúc, trên gương mặt là nét cười nhã nhặn.
Lục Bồi Văn hơi khó xử: "Em đi thế này, anh biết ăn nói thế nào với cậu ấy đây?"
Tô Kiến Thanh đáp lại tự nhiên: "Chuyện này đâu phải do anh gây ra. Hôm nay là sinh nhật anh, người nên thấy áy náy nên là em, Chính Hàn không phải người không hiểu lý lẽ."
Dứt lời, cô không đợi anh nói thêm, lách người qua rồi rời đi.
Tô Kiến Thanh không thể chịu được những lời mỉa mai liên tiếp từ Vương Doanh Kiều và Chu Già Nam, đặc biệt là khi chúng có phần đúng, mà càng đúng thì lại càng chói tai.
Chu Già Nam nói không sai, cô chẳng có tư cách để tỏ ra cứng rắn, vậy nên hai cái tát ấy xem như cô thay Vương Doanh Kiều trả lại.
Vương Doanh Kiều cũng nói không sai, cô không chỉ vì tiền, ngay từ đầu đã không phải. Dù có bao lần tự nhắc nhở mình, cô vẫn không thể phủ nhận tham vọng đang dần lớn lên trong lòng, cô không biết lượng sức, cô muốn có Kỳ Chính Hàn.
Lúc này, cuối cùng cô cũng thoát ra được, nhưng lại cảm thấy vô cùng gian nan. Đây là một đêm cô chỉ muốn lẩn tránh, nhưng chẳng thể tìm được chỗ trốn.
Về phía bên kia, Kỳ Chính Hàn đã quay lại. Anh dẫn người vào phòng, lập tức nhận ra bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi. Chiếc bánh kem lớn đặt ở vị trí cũ chưa được ai cắt, mọi người đều cúi đầu nghịch điện thoại, Chu Già Nam gác chân lên bàn, rít thuốc đầy bực dọc, không ai nói chuyện cũng chẳng ai ca hát, không khí kỳ lạ đến cực điểm.
Kỳ Chính Hàn nhíu mày, buông một câu: "Kiến Thanh đâu?"
Chu Già Nam ngẩng mắt nhìn anh, ánh nhìn âm u, toàn thân phủ một tầng sát khí.
Một cô gái bên cạnh khẽ hất cằm về phía hắn, ra hiệu. Kỳ Chính Hàn lờ mờ đoán được chuyện đã xảy ra, không nói hai lời, nhấc một ly rượu còn đầy trên bàn, dùng hai ngón tay kẹp chặt, rồi thẳng tay ném về phía Chu Già Nam.
Chu Già Nam giật mình, nhanh tay giật lấy chiếc gối che chắn, ly rượu va vào cạnh bàn, vỡ tan thành từng mảnh, rượu văng tung tóe. Hắn nhìn những mảnh thủy tinh mà tim còn đập thình thịch.
Kỳ Chính Hàn quét mắt nhìn hắn, không lạnh không nóng, chẳng cần trợn mắt hay cau mày, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến người khác lạnh sống lưng.
Anh chộp lấy áo khoác, còn chưa kịp mặc đã vội lao ra ngoài.
Lúc này, Tô Kiến Thanh đã đi ra đến con phố lớn. Cô không nghĩ về Kỳ Chính Hàn, nhưng anh lại đuổi theo như lẽ tất nhiên.
Cánh tay bị kéo lại, cô va vào lòng anh. Một tay Kỳ Chính Hàn khẽ ôm lấy eo cô, hai cơ thể áp sát, như một cái ôm, lại như không phải ôm. Anh nâng cằm cô lên, đi thẳng vào vấn đề: "Có chuyện gì vậy?"
"Sao không đi hỏi người anh em tốt của anh đi?" Gương mặt cô có phần nhợt nhạt, nhưng vốn dĩ cô luôn trắng nhợt như vậy, thoạt nhìn không có vẻ gì là nghiêm trọng.
"Anh muốn nghe em nói." Giọng điệu và ánh mắt anh đều thể hiện sự kiên quyết.
Vậy nên cô thẳng thắn: "Gã khinh khi em, vậy là em tát gã."
Kỳ Chính Hàn ngạc nhiên: "Em đánh cậu ta?"
Tô Kiến Thanh gật đầu.
Anh không tin nổi, hỏi lại lần nữa: "Em đánh Chu Già Nam?"
Cô thản nhiên: "Phải, em cho gã ta hai bạt tai."
Kỳ Chính Hàn buông tay khỏi eo cô, vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Một lúc sau, anh bật cười, nụ cười vừa chua xót vừa bất đắc dĩ: "Cô nhóc này… sau này không có anh bên cạnh, em tính sao đây?" Anh bỗng dưng ra vẻ ông cụ non.
"Tại sao anh lại không ở bên em?" Cô làm như vô tình hỏi, nhưng trong lòng lại thăm dò.
"Anh chỉ giả thiết vậy thôi."
"Đừng giả thiết chuyện đó, em không đồng ý." Tô Kiến Thanh quay người, tiếp tục bước đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!