Mái tóc của Tô Kiến Thanh có màu trà sẫm tự nhiên, dưới ánh sáng lại ánh lên sắc cam trầm. Một lọn tóc mềm mại vướng vào ngón tay Kỳ Chính Hàn, anh khẽ siết lại, buộc cô phải ngước lên nhìn mình.
Anh chìm đắm trong cõi ôn nhu, cảm giác như bản thân bị đôi mắt tinh anh xinh đẹp ấy bao trọn. Mãi đến khi kết thúc, Kỳ Chính Hàn mới nhận ra trong đáy mắt cô phảng phất một nỗi u buồn còn vướng vất.
Tô Kiến Thanh cúi đầu, ngón tay vô thức mở ra rồi lại khép vào. Đối mặt với tình huống chưa từng trải qua, cô ngơ ngẩn mất một lúc mới đưa tay ra sau, lấy khăn giấy trên bàn trà để lau.
"Đi rửa tay đi." Giọng Kỳ Chính Hàn rất trầm, rất khàn.
Cô như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lau chùi máy móc.
"Đừng lau nữa, đi rửa tay đi."
Tô Kiến Thanh làm ngơ, ném tờ giấy đã vo tròn lên bàn, lại rút thêm một tờ khác.
Kỳ Chính Hàn đứng dậy, nhanh chóng khoác lại áo choàng tắm, tùy tiện thắt đai lưng, rồi một tay ôm ngang eo cô, vác lên vai đi thẳng về phía phòng tắm, cười nhạt: "Sao mà ương bướng thế chứ?"
Cô bị đặt xuống bồn rửa tay, nước từ vòi chảy ra ấm áp, cổ tay bị kéo vào dòng nước. Anh giúp cô rửa từng kẽ tay, lòng bàn tay, cả cổ tay và cánh tay.
Tô Kiến Thanh không hề phản kháng, tựa như đó không phải là tay mình, cứ thế để mặc Kỳ Chính Hàn chà rửa. Cô chỉ lặng lẽ nhìn vào gương mặt anh, trong khoảnh khắc gần kề, chóp mũi cô nhẹ nhàng lướt qua chân mày anh.
Anh lấy khăn lau khô tay cho cô, ngước mắt nhìn, biểu cảm không rõ ràng.
Kỳ Chính Hàn không cười, nét mặt tự nhiên mang vẻ lạnh lùng. Dù không tức giận, cũng chẳng sa sầm, nhưng vẫn toát lên một khí thế khiến người ta dè chừng. Khoảng cách giữa họ cứ thế lơ lửng, không quá gần cũng chẳng quá xa.
Anh lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: "Em lại giận anh gì nữa rồi?"
Tô Kiến Thanh hơi giật mình, hoàn hồn rồi cười khẽ: "Có à?"
Kỳ Chính Hàn chống tay lên bệ, vây lấy cô trong vòng tay, tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên gương mặt, ánh mắt, biểu cảm, cả tâm trạng cô lúc này.
Cuối cùng, anh nghiêng đầu chỉ vào má mình.
Một động tác vô cùng khéo léo, giống như đang cho cô một lối thoát, Tô Kiến Thanh hiểu rõ ý tứ trong đó.
Cô nhảy xuống khỏi bệ, kiễng chân đặt một nụ hôn lên má anh, mỉm cười nói: "Hôm nay đến đây thôi, được không?"
Kỳ Chính Hàn nhìn cô chăm chú: "Em đang nghĩ gì thế?"
Cô đáp: "Em muốn chậm lại một chút."
Anh không do dự: "Được thôi, không vấn đề gì."
Tô Kiến Thanh bất ngờ: "Anh rộng lượng thật đấy."
Kỳ Chính Hàn trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng bật cười, nụ cười nhẹ bẫng, như một sự nhượng bộ: "Anh có thể làm gì khác với em đây?"
Tô Kiến Thanh tiếp tục đi loanh quanh trong nhà, Kỳ Chính Hàn không theo sau nữa. Anh thả lỏng người tựa vào ghế, nhấm nháp ly champagne. Màn hình vẫn đang chiếu bộ phim đen trắng khô khan kia, trong tầm mắt anh là bóng dáng cô gái nhỏ đi đi lại lại. Nhớ đến cuộc gọi của anh trai, Kỳ Chính Hàn thò tay lấy điện thoại từ dưới gối sô pha, nhắn lại một tin.
"Đánh đàn cho em nghe đi." Cô tìm thấy phòng đàn của anh, hào hứng chạy lại, vòng tay ôm lấy vai anh từ phía sau, má áp lên cổ anh.
Không phải cố ý, nhưng đúng lúc ấy, cô lại vô tình thấy tin nhắn thông báo chuyển khoản trên màn hình điện thoại của anh. Chỉ liếc sơ qua, Tô Kiến Thanh đã kịp nhận ra con số chuyển đi lên đến bảy tám con số.
Kỳ Chính Hàn lập tức úp điện thoại xuống, nâng cằm cô lên, cười nhạt: "Hai mươi năm không động vào, những gì học được đã trả lại thầy hết rồi."
Không biết có thật là trả lại thầy hay không, cô chỉ biết anh không muốn đánh. Tô Kiến Thanh thuận miệng hỏi: "Thầy dạy đàn của anh có phải là bậc thầy danh tiếng thế giới không?"
"Không phải." Anh không né tránh câu hỏi, đáp. "Là mẹ anh."
Tô Kiến Thanh hơi ngẩn ra, không biết nên tiếp tục chủ đề này thế nào. Cô ngồi trên đùi anh, rướn người lên, dịu dàng hôn anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!