Chương 17: (Vô Đề)

Cảm thấy số tiền này nhìn có vẻ ít ỏi, Kỳ Chính Hàn giải thích: [Trong thẻ không còn bao nhiêu cả.]

Tô Kiến Thanh nhận tiền, ra dáng hào phóng như ông chủ phát lương, sau đó lại chuyển ngược cho anh một bao lì xì 521: [Cầm lấy rồi xài đi.]

Pin điện thoại sắp cạn, đèn báo đỏ rực. Tô Kiến Thanh dừng xe ở một ngã tư, lúc này họ đã xuống núi, cách quán rượu một đoạn. Xung quanh chỉ có một con phố cũ, cô sốt ruột nhìn quanh, nói với Thịnh Yến: "Tôi có chút việc, cậu cứ đi dạo trước đi."

Cậu không để ý đến lời cô, quan sát một lượt rồi hỏi: "Chị đang tìm gì vậy?"

Cô xuống xe, đẩy xe đến trước một cửa hàng, đáp: "Điện thoại sắp hết pin, tôi xem thử có chỗ nào cho thuê sạc không."

Thịnh Yến không nói gì thêm, lập tức vào tiệm bên cạnh hỏi giúp cô. Tô Kiến Thanh không biết phải nói gì để khuyên cậu rời đi. Những lời vụng về có thể làm hỏng mối quan hệ, thế nên cô do dự một chút, rồi mặc kệ cậu muốn đi theo.

Sau khi hỏi vài chủ tiệm mà không mượn được sạc, cả hai lại gặp nhau ở đầu đường. Thịnh Yến vừa đi tới, vừa lấy điện thoại từ túi trong áo khoác. Chưa đến trước mặt cô, cậu đã ném thẳng qua: "Dùng của em đi."

Tô Kiến Thanh vội vàng đưa tay đón lấy. Cô ngập ngừng vài giây rồi quyết định nhận điện thoại của cậu. Nhưng cô không vội gọi ngay, mà tiếp tục đi thêm một đoạn. Cô có chút không quen với sự lộn xộn và ồn ào của khu phố này.

"Em biết một chỗ rất hay, đi theo em." Thịnh Yến chân dài, chỉ vài bước đã vượt lên trước dẫn đường. Hôm nay tóc cậu mềm mại, trông ngoan ngoãn hơn mọi khi. Tô Kiến Thanh đi phía sau, nhìn chằm chằm vào gáy cậu.

Họ đến một con đập, trèo lên bậc thang rất lâu mới lên đến đỉnh. Tựa như đứng trên một bức tường thành dài vô tận, tầm mắt bỗng mở rộng, nhìn thấy cả khoảng không và sự yên tĩnh mà ít thành phố nào có được.

Sắp đến nửa đêm, Tô Kiến Thanh gọi cho Kỳ Chính Hàn. Điện thoại của Thịnh Yến không lưu số anh, cô đoán công việc và cuộc sống của anh dùng hai số khác nhau. Dựa vào trí nhớ, cô nhập dãy số của anh.

Đầu bên kia vang lên giọng nói khàn nhẹ, như thể còn chưa tỉnh ngủ: "Xin chào?"

Tô Kiến Thanh nhẹ nhàng mở lời: "Hôm nay anh gửi bao lì xì cho mấy bé cưng rồi?"

Nghe ra giọng cô, Kỳ Chính Hàn mới dịu đi đôi chút, bật cười, lười biếng nói: "Ý gì đây? Em nói vậy làm anh đau lòng quá."

Cô tủm tỉm hỏi: "Anh đang ở ngoài à?"

Anh khẽ ho một tiếng, giọng hơi ngái ngủ, nghe không rõ ràng: "Ở nhà."

"Bị ốm rồi hả?" Cô quan tâm hỏi.

"Cảm nhẹ thôi." Dù vậy, có những người dù bệnh vẫn không quên tán tỉnh. "Không thì giờ này anh đã ôm và hôn em rồi."

Tô Kiến Thanh khẽ cười: "Cảm lạnh cũng có thể làm lý do cho anh được sao."

"Lý do?" Kỳ Chính Hàn bật cười. "Đợi đấy, anh gọi người qua đón em ngay."

Cô trêu chọc: "Thực ra câu anh muốn nói là: Đợi chút, để anh cho mấy cô trong nhà rời đi đã chứ gì."

Anh khựng lại một giây, rồi phối hợp đáp: "Đúng vậy, bọn anh đang mở tiệc, chỉ thiếu em thôi. Cô Tô à, mau đến đi."

Giờ anh cũng biết cách đối phó rồi.

Tô Kiến Thanh cười đến nheo cả mắt: "Thăm bệnh có cần mua lẵng hoa không nhỉ? Tiếc là em không muốn tốn tiền vì anh, chúc anh sớm khỏi bệnh nhé."

Kỳ Chính Hàn trầm ngâm giây lát, khẽ thở dài: "Không đến thì thôi, lần sau đừng để anh chờ."

Tô Kiến Thanh còn chưa kịp đáp, sau lưng vang lên tiếng pháo hoa nổ tung.

Cô quay đầu, thấy Thịnh Yến đang dựa vào lan can, nhưng cậu không nhìn lên bầu trời mà nghiêng mặt sang phía cô, dưới ánh sáng tỏa ra của pháo hoa, bóng dáng chàng trai mang theo nét trầm tư cùng nỗi cô đơn.

Kỳ Chính Hàn cũng nghe thấy động tĩnh bên này, hỏi: "Đi với ai đấy?"

Cô thành thật trả lời: "Thịnh Yến."

"Không còn ai khác?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!