Lê Oánh nghiêng đầu, tháo nốt chiếc khuyên tai còn lại: "Tên em viết thế nào?"
Tô Kiến Thanh đáp: "Em thấy núi xanh mỹ lệ khôn cùng." [8]
Lê Oánh lập tức hiểu ra, khẽ "à" một tiếng: "Ra là Kiến Thanh, lúc nãy chị còn nghĩ không biết là thân thích hay khâm sai." [9]
Tô Kiến Thanh cười ngượng: "Giọng địa phương của em chỉ khi đọc thoại mới chú ý sửa lại."
Lê Oánh bật cười, hỏi: "Em nói giọng vùng nào thế?"
"Giang Tô ạ."
"Trùng hợp ghê, đạo diễn của vở kịch này cũng là người Giang Tô đấy." Lê Oánh vừa nói vừa ngoảnh lại gọi một nhân viên hậu trường. "Tiểu Dương, thấy đạo diễn Trần đâu không? Chị bắt được một đồng hương của ông ấy này."
Hai người trò chuyện rôm rả, Kỳ Chính Hàn đứng bên cạnh, không xen vào nổi. Anh đưa tay vén một lọn tóc lòa xòa của Tô Kiến Thanh, khẽ cười: "Có vẻ không cần anh giới thiệu nữa rồi. Hai người cứ nói chuyện đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc."
Bàn tay anh áp nhẹ lên gáy cô, truyền đến hơi ấm quen thuộc. Tô Kiến Thanh ngước nhìn anh.
Kỳ Chính Hàn lại quay sang phía Lê Oánh, cố tình nâng giọng bông đùa: "Cẩn thận kẻo bị cô ấy đâm đấy, con bé này miệng sắc lắm."
Lê Oánh ngạc nhiên: "Thật không? Nhìn không ra nha."
Tô Kiến Thanh cũng quay sang, cười nói: "Không có đâu, em không bao giờ đanh đá với con gái."
Cửa phòng bật mở, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, phủ lên bóng lưng Tô Kiến Thanh.
Trước khi cánh cửa khép lại, Kỳ Chính Hàn nhìn thấy bóng Tô Kiến Thanh dần thu mình vào bóng tối, như một cảnh tượng khép màn trên sân khấu. Tiếng "cạch" vang lên nặng nề. Chỉ còn lại những âm thanh ồn ào từ phía ngoài rạp hát.
Trời đêm lạnh lẽo, Kỳ Chính Hàn đứng ở hành lang rạp, nhìn qua lớp kính ngắm bông tuyết rơi bên ngoài.
Thực ra anh không nhất thiết phải ra đây, chỉ là cơn thèm thuốc bỗng nhiên ập đến, kiếm một cái cớ để nghỉ một lát.
Một vài diễn viên trẻ nhận ra anh, vui vẻ chạy đến chào hỏi, kêu anh là ngài Kỳ. Toàn những gương mặt xa lạ, đừng nói nhớ tên, ngay cả quen biết sơ sơ anh cũng chẳng chắc. Nhưng dù vậy, anh vẫn lịch sự gật đầu đáp lại.
Vài người phụ nữ lặng lẽ quan sát anh. Thỉnh thoảng anh cũng đáp lại bằng một ánh nhìn, nhưng chẳng thấy gương mặt nào hợp ý. Người đẹp có rất nhiều, nhưng người để lại ấn tượng thì quá ít. Người dáng chuẩn thì nhiều, nhưng người có khí chất cuốn hút thì chẳng được bao nhiêu.
Có người mạnh dạn bước tới xin kết bạn qua WeChat, anh lắc đầu rồi từ chối.
Người đến rồi đi, chưa đến mười phút, nơi này lại trở nên trống trải. Năm phút sau, Tô Kiến Thanh bước ra, trên tay cầm một chiếc trâm cài áo do Lê Oánh tặng. Đó là quà lưu niệm của vở kịch.
Lê Oánh đã thay bộ đồ bình thường, đi bên cạnh Tô Kiến Thanh, một tay khoác lên vai cô, trông có vẻ rất thân thiết.
Kỳ Chính Hàn thấy Tô Kiến Thanh cứ cúi đầu ngắm nghía chiếc trâm, có vẻ rất thích, bèn ghé lại nhìn rồi hỏi thẳng: "Thứ này thì có công dụng gì tốt?"
Lê Oánh nói: "Cậu không hiểu được ý nghĩa của quà lưu niệm rồi."
Tô Kiến Thanh trả lời: "Thấy vật như thấy người, đúng không chị?"
Lê Oánh vui vẻ: "Giám đốc Kỳ nên học lại cách nói chuyện từ cô gái của cậu là vừa."
Kỳ Chính Hàn liếc nhìn Tô Kiến Thanh, lười nhác cong môi: "Được thôi, hai người hợp sức lại trêu tôi đấy à?"
Tô Kiến Thanh cũng cười, cô cất chiếc trâm vào túi áo, khoác tay Kỳ Chính Hàn rồi chào tạm biệt Lê Oánh.
…
Trên đường về, Tô Kiến Thanh tranh thủ tra cứu về cha của Lê Oánh – Lê Úc Sơn. Một cái tên không có bất kỳ từ khóa liên quan nào khi tìm kiếm, nhưng lại ẩn chứa không ít màu sắc phức tạp, không thể đụng vào hẳn cũng là lẽ đương nhiên.
Cô tắt điện thoại, chuyển sang trò chuyện với anh về vở kịch tối nay, Kỳ Chính Hàn lại trả lời không mấy cảm xúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!