Chương 9: (Vô Đề)

Lộ Trình An gọi điện đến, hỏi Tô Kiến Thanh đang ở đâu, bảo cô qua ăn cơm.

Tô Kiến Thanh nói vào điện thoại: "Vâng, đạo diễn Lộ, em qua ngay ạ."

Kỳ Chính Hàn thấy cô đã nghe điện thoại xong, bèn thấp giọng trách: "Tôi thấy em nói chuyện với Lộ Trình An rất kính trọng, sao với tôi lại chẳng nể nang gì thế? Tôi lại chọc giận em chỗ nào à?"

Dù nói vậy, khóe môi anh vẫn mang theo ý cười.

Tô Kiến Thanh cười khẽ, xoay người đi về phía nhà hàng: "Vì ông ấy là đạo diễn, còn anh là Chính Hàn."

Cô đã học được cách dỗ dành đàn ông, giống như anh dỗ dành phụ nữ.

Kỳ Chính Hàn mỉm cười, đưa tay vén nhành thông xanh trên đỉnh đầu cô.

Trong bữa tiệc, để tăng điểm ngoại hình, Tô Kiến Thanh chọn cách tháo kính ra.

Tầm nhìn của cô lập tức trở nên mờ mịt, chỉ có đĩa thức ăn trước mặt và đàn em ngồi bên cạnh là rõ ràng. Đôi mắt kém khiến cô chỉ lờ mờ nhận ra bên cạnh Kỳ Chính Hàn có một cô gái – đó là Giang Liễm.

Bên cạnh Giang Liễm là Lộ Trình An. Đạo diễn Lộ vô cùng ưu ái cô ấy, dành cho cô ấy một chỗ ngồi phía trên.

Người đến muộn nhất là nam chính của bộ phim, một diễn viên gạo cội của Hong Kong, từng đoạt vô số giải thưởng. Vì danh tiếng lớn, khi ông đến, mọi người đều đứng dậy đón chào. Nhưng bản thân ông không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, hơn nữa, còn là bạn tri kỷ lâu năm của Lộ Trình An.

Sau khi bước vào, ông phát thuốc lá cho mọi người. Khi đưa đến Thịnh Yến thì bị từ chối.

Vị tiền bối kia dùng giọng điệu trêu chọc đàn em: "Thử một điếu xem, rượu và thuốc lá giúp khơi dậy cảm hứng, rất có lợi cho sáng tạo nghệ thuật đấy."

Thịnh Yến thực cạn lời, giơ tay đầu hàng: "Tha cho em đi, ảnh đế. Chuyện này mà lộ ra ngoài, các fan của em sẽ xấu hổ đến độn thổ mất."

Cậu là người nhỏ tuổi nhất ở đây, nói chuyện vẫn còn chút hồn nhiên trẻ con. Cả bàn tiệc đều bật cười.

Tô Kiến Thanh liếc mắt về phía Kỳ Chính Hàn.

Cô không thể nhìn rõ, chỉ mơ hồ cảm giác được anh đang hướng ánh mắt về phía mình. Thần sắc hờ hững, không hùa theo mọi người cười đùa.

Anh châm thuốc, rít một hơi.

Ở đây có nhiều người miền Nam, họ dùng tiếng Quảng Đông để trò chuyện, Kỳ Chính Hàn cũng có thể bắt kịp nhưng trong bữa tiệc anh lại tương đối trầm mặc. Tô Kiến Thanh nghĩ: Anh không cần nịnh nọt, không cần xã giao với bất kỳ ai.

Thế nên cô cũng được hưởng ké. Từ vai diễn tình nhân đến ánh trăng sáng, chỉ cần một bàn tay khéo léo lật ngược ván cờ.

Rượu được rót đến chỗ Tô Kiến Thanh, cô đang định nâng ly rỗng lên.

"Kiến Thanh không uống." Kỳ Chính Hàn lên tiếng. Giọng anh trầm lạnh như một mảnh băng mỏng, vỡ tan trên mặt bàn.

Anh thực sự đang nhìn cô.

Người phục vụ chững lại, sau đó thu chai rượu về. Chiếc ly trước mặt cô được thay bằng nước ấm.

Tiếp theo là Thịnh Yến, cậu che miệng ly lại, đôi mắt sáng rực: "Tôi cũng không uống."

Tô Kiến Thanh trêu chọc: "Không ai lắm miệng đi mách với fan của cậu đâu, cậu cứ yên tâm uống đi."

Thịnh Yến nói: "Quân tử thận độc, bất khi ám thất."

Tô Kiến Thanh bật cười: "Xin lỗi, tôi dốt nát lắm, câu đó có nghĩa là gì vậy?"

Cậu chống tay lên má, hơi nghiêng người về phía cô, nghiêm túc giải thích: "Có nghĩa là, ngay cả khi ở một mình cũng phải tự giác cẩn trọng."

Tô Kiến Thanh gật đầu: "Học được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!