Tô Kiến Thanh bị anh giày vò đến tận khuya, anh có quá nhiều chiêu trò trên giường, lại còn tràn đầy tinh lực, nếu cô không chủ động dừng lại, e rằng suốt đêm sẽ chẳng yên.
Tóc cô rối bời dính bết trên má, cuối cùng chỉ còn sức lực yếu ớt dựa vào anh, lơ mơ thiếp đi bên chiếc gối mềm mại. Tay nằm gọn trong lòng bàn tay Kỳ Chính Hàn, như thể chỉ khi ấy cô mới cảm thấy an tâm. Ngoài trời sấm xuân đì đùng, khiến tâm trí cô rối loạn, trong mơ cũng đầy lo âu, nỗi khổ chất đầy giữa đôi mày.
"Chính Hàn." Dù đã chìm vào giấc ngủ, Tô Kiến Thanh vẫn vô thức thì thầm.
Kỳ Chính Hàn còn chưa ngủ, đêm nay anh hơi trằn trọc. Thấy vậy liền lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô. Bàn tay cô trong tay anh lại siết chặt hơn, mạnh đến mức khiến anh đau ở kẽ tay.
"Chính Hàn!"
"Sao vậy, bé cưng?" Kỳ Chính Hàn ôm chặt vai cô, nhẹ nhàng hôn lên trán. "Không sao đâu, đừng sợ."
Tô Kiến Thanh mở mắt, cơn ác mộng khiến cô vẫn thở gấp, khó thở. Cô chủ động rúc vào người anh, má áp vào ngực anh. Cổ cô ướt đẫm mồ hôi, cô yếu ớt nói: "Em mơ thấy ngày hôm đó."
Anh hiểu ngay cô đang nói tới chuyện gì: "Anh đã liên hệ với bác sĩ rồi, khi nào về anh sẽ dẫn em đi gặp."
Tô Kiến Thanh không rõ bản thân lúc này cần gì, nhưng cảm giác tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng mà có người ở bên làm cô thấy thật an tâm. Anh còn hiệu quả hơn cả bác sĩ. Vì thế cô lắc đầu: "Không cần đâu, em chỉ buột miệng nói vậy thôi."
Nhưng Kỳ Chính Hàn rất kiên quyết, vỗ vai cô: "Vẫn nên đi khám. Có những vấn đề không thể hiện ra ngày một ngày hai."
Anh lo tai nạn đó đã để lại ảnh hưởng quá sâu trong lòng cô, sức ép dồn nén trong tiềm thức, nếu để đến khi thực sự phát bệnh thì đã muộn. Tâm bệnh vốn khó chữa khỏi.
Tô Kiến Thanh từ từ nhắm mắt lại, không từ chối nữa.
May mắn là trong tai nạn đó không có ai thiệt mạng. Cả hai người họ cùng một cặp vợ chồng trong xe tải nhỏ nhanh chóng được đội cứu hộ tìm thấy. Trận lở đất làm xe Kỳ Chính Hàn bị hỏng nặng, sau này Tô Kiến Thanh xem ảnh mới thực sự sợ hãi, xe đã bị đá đè nát, biến dạng hoàn toàn. Hai người họ kẹt trong khe hẹp còn lại suốt hơn mười tiếng đồng hồ.
Đá núi sụp đổ chắn đường, nhưng lại chừa ra một lối sống sót cho họ. Quả thật là mạng lớn, khó mà không tin rằng có quý nhân phù hộ.
Cô không kìm được hỏi anh: "Ngày hôm đó trong xe, anh không sợ chút nào sao?"
"Sao có thể không sợ." Lúc này anh mới thẳng thắn. Nghĩ một lát, anh bật cười. "Thật ra anh hối hận nhiều hơn, vì không để nhẫn cưới trong xe. Chỉ sợ không còn cơ hội nữa, nếu chết thật thì đến uyên ương bỏ mạng cũng không thành. Khi đó ta còn chưa thể gọi là uyên ương."
Tô Kiến Thanh cười mệt mỏi: "Hóa ra trong đầu anh toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh như vậy."
Anh nói: "Anh cũng nghĩ vài chuyện đứng đắn."
"Chuyện gì đứng đắn?"
"Nếu chúng ta sinh mười đứa con sẽ đặt tên chúng là gì."
Tô Kiến Thanh nhắm mắt, khóe môi khẽ nhếch: "Anh nghĩ xong hết rồi à?"
"Lúc đó nghĩ rồi, ra ngoài lại quên mất."
Cô bật cười, lại nói: "Em mới không muốn sinh mười đứa, chỉ cần một cô con gái là đủ."
Kỳ Chính Hàn cũng bật cười: "Em muốn sinh thì anh cũng không đồng ý, anh nỡ để em chịu khổ sao?"
Ngón tay Tô Kiến Thanh khẽ chạm lên khóe môi anh: "Miệng lưỡi sao mà ngọt xớt thế này."
Anh thuận tay hôn lên đầu ngón tay cô, lại hôn lên má cô: "Ngủ sớm đi."
Tô Kiến Thanh chìm vào giấc ngủ một lần nữa trong ánh sáng bình minh dịu nhẹ. Chiếc nhẫn trên tay đã thành thói quen, không còn để ý, thậm chí cảm giác như là một phần cơ thể.
Để trấn an tinh thần cho cả hai, Trần Kha đề nghị mời họ ăn một bữa. Tô Kiến Thanh cảm thấy hơi ngại, định từ chối, nhưng Kỳ Chính Hàn lại dứt khoát: "Đi chứ, sao lại không đi?"
Tô Kiến Thanh còn rụt rè, không muốn đem chuyện riêng tư phơi bày. Trái lại, Kỳ Chính Hàn thì hoàn toàn ngược lại, chỉ mong được rước dâu rình rang, gõ trống khua chiêng báo cho thiên hạ biết bản thân sắp thành gia.
Thế là tại bàn ăn diễn ra cảnh Tô Kiến Thanh cố tránh ngồi gần, còn Kỳ Chính Hàn lại kéo cô vào lòng. Anh cười: "Còn che che giấu giấu gì nữa? Làm vợ anh xấu hổ lắm hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!