Chương 64: (Vô Đề)

Tô Kiến Thanh đã khóc quá nhiều trong vài năm qua, nên dần dần trở nên ít khóc hơn. Cô đã lâu rồi chưa từng giải tỏa cảm xúc như vậy. Tối hôm đó trở về, mắt cô sưng húp. Cô pha nước nóng, ngâm mình trong bồn. Bao bọc trong làn nước ấm áp, cô yên lặng nghỉ ngơi, không muốn nghĩ ngợi gì nữa.

Chỉ có chiếc nhẫn trên ngón giữa là tạo cảm giác lạ lẫm. Cô hiếm khi đeo trang sức tay, có cảm giác như bị giam giữ.

Cô muốn tháo ra, nhưng khi đến khớp xương thì lương tâm khiến cô đeo lại vào.

Trong ánh sáng ấm áp, cô tỉ mỉ ngắm chiếc nhẫn, khó nhận ra rằng khóe môi mình đã cong lên thành một đường cong xinh đẹp.

Sau khi tắm xong, cô nhận được tin nhắn từ Kỳ Chính Hàn: [Em qua đây hay để anh qua đó?]

Tô Kiến Thanh dùng khăn lau tóc, lười đánh máy, chỉ gửi một ký hiệu: [?]

Kỳ Chính Hàn: [Đêm tân hôn đừng để người ta đơn độc trong phòng.]

Cô bật cười, đặt khăn xuống, đầu ngón tay còn ướt nhấn vào màn hình trả lời: [Mới đâu mà gọi là tân hôn?]

Kỳ Chính Hàn: [Đừng tranh cãi, anh nói là vậy thì là vậy.]

Rõ ràng cô rất ghét cái tính độc đoán của anh, vậy mà vào khoảnh khắc ấy, Tô Kiến Thanh lại phá lệ nở nụ cười thật tươi.

Vào phòng anh, Kỳ Chính Hàn lại đang cầm một cuốn sách trên tay, ngồi bên mép giường đọc rất chăm chú. Chuyên tâm đến mức khiến cô nghi ngờ không biết có phải đang làm màu hay không.

Tô Kiến Thanh bước đến trước mặt anh, giơ ngón tay lên: "Nặng quá, không quen đeo, tháo ra nhé?"

Anh nhướng mày, giọng không giận mà uy: "Em nghĩ sao?"

Kỳ Chính Hàn cúi đầu nhìn cô kỹ hơn, cuốn sách trong tay vô thức buông lỏng, trang sách tự động khép lại. Người phụ nữ trước mặt anh, tóc dài khô ráo rủ xuống vai, khẽ mím môi, khuôn mặt thuần khiết vô hại như đang chờ phán xét, nhưng hễ mở miệng thì tuyệt đối chẳng dễ nghe chút nào.

Cô mặc một chiếc váy ngủ cổ chữ V, chất lụa mềm mại ôm lấy làn da. Mùi hương dịu nhẹ như sự pha trộn giữa chanh và bạc hà, trong cái mát mẻ lại có chút cay nồng khiến anh đổ gục.

"Sao tự nhiên lại mê đọc sách?" Tô Kiến Thanh vòng qua người anh, với lấy tập tản văn kia.

Giọng Kỳ Chính Hàn khàn khàn: "Bất ngờ phát hiện, đọc cũng thấy giải tỏa căng thẳng."

"Căng thẳng gì chứ?" Cô vừa hỏi vừa lật xem sách, ngồi xuống mép giường.

"Áp lực công việc."

"Thế thì nghỉ việc đi, em đóng phim nuôi anh."

Anh bật cười, vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, ghé vào cổ cô, lười nhác nói: "Em nói rồi đó nhé, đừng để anh nghỉ việc rồi em lại hối hận."

Hơi thở nóng bỏng của anh khiến Tô Kiến Thanh đỏ bừng mặt. Đã lâu cô chưa tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy, cô cố tỏ ra nghiêm túc, đẩy anh ra một chút: "Vậy thì anh nên suy nghĩ lại. Em đùa thôi. Em chỉ từng nghe nói nữ diễn viên nuôi trai trẻ, chứ chưa ai nuôi… ông chú già cả."

"Chú cái gì mà chú? Em đang khiêu khích ai đấy?" Kỳ Chính Hàn nắm lấy cằm cô, đe dọa. "Hả? Dám lắm rồi."

Tô Kiến Thanh bị anh khống chế đẩy ngã xuống giường, cô cười nói: "Không mà! giám đốc Kỳ, ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu nữ tử đi, lần sau không dám nữa!"

Cô giả vờ phản kháng, đóng vai quá nhập tâm. Hai cổ tay bị anh giữ chặt, nụ hôn sắp sửa hạ xuống.

Cơn nghiện diễn xuất của Tô Kiến Thanh nổi lên, bị anh hôn mà vẫn giả vờ kháng cự, lẩm bẩm trong miệng: "Ưm… đừng mà… cứu tôi với… cứu mạng!"

Kỳ Chính Hàn không nhịn được cười, nụ hôn cưỡng chế chuẩn bị kỹ lưỡng lại trở nên mềm yếu như không.

Tô Kiến Thanh chịu thua, chán nản nói: "Trời ạ, màn cưỡng hôn của anh chẳng có khí thế gì hết. Lúc cần làm ác bá thì lại không chịu làm."

Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc khô ráo ấm áp của cô, dịu dàng cười: "Không phải sợ làm em đau sao."

Cô cụp mắt mỉm cười, khẽ cắn môi, hồi tưởng lại cái chạm nhẹ ướt át vừa rồi. Kỳ Chính Hàn lại cúi xuống hôn thêm lần nữa, Tô Kiến Thanh chỉ mong anh nhắm mắt lại, đừng thấy gương mặt ngượng ngùng như thiếu nữ lần đầu được hôn của cô. Còn cô lại thích hé mắt lén nhìn anh, dáng vẻ của anh lúc bị khoái cảm cuốn trôi, khoảnh khắc hoàn toàn đắm chìm vào cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!