Chương 50: (Vô Đề)

Mỗi lần họ gặp lại, luôn là anh ngồi còn cô đứng, như thể đã trở thành một khuôn mẫu mặc định, địa vị phân rõ rành rành, mà cô thì không thích điều đó. Khung cảnh hiện tại khiến Tô Kiến Thanh cảm thấy vô cùng quen thuộc, thoáng chốc cô như bị kéo về phim trường thử vai "Phong Nguyệt". So với khi đó, lúc này cảm giác còn nhói nhức hơn, chỉ muốn quay đầu bỏ trốn. Nhưng cô đã không còn dũng khí để chạy lần nữa, nếu tiếp tục lùi bước, chẳng khác gì tự đẩy mình vào chỗ không thể biện hộ.

Tô Kiến Thanh bỏ qua những lời xã giao, đi thẳng vào vấn đề, nói với Trần Kha: "Tôi đọc kịch bản rồi, mình diễn luôn nhé?"

Trần Kha gật đầu: "Ừ, cũng được. Vậy diễn thử trước đi."

Tô Kiến Thanh nhận lấy kịch bản từ tay Tạ Tiêu, lật đến đoạn mình cần diễn rồi nói thêm: "Đây là cảnh diễn đôi." Ý là cô cần người cùng diễn đối thoại với mình.

Đó là một phân cảnh cảm xúc, về cuộc tái ngộ sau nhiều năm xa cách.

Trong đoạn này, nữ chính tái ngộ mối tình đầu, người mà cô từng nghe nói đã hy sinh trong chiến tranh từ bảy tám năm trước. Không lâu sau, cô bị gia đình ép gả, hiện tại đã có chồng và con gái. Và giờ, người ấy bất ngờ xuất hiện trở lại. Nữ chính phải đối mặt với thực tế rằng, người yêu cả đời của mình đã lỡ mất mãi mãi, đau đớn đến tận tâm can.

"Hôm nay, diễn viên nam ấy có việc bận không tới được, hay là… để giám đốc Kỳ diễn cùng cô nhé?" Trần Kha nghĩ một hồi rồi đề nghị, còn tranh thủ nịnh thêm một câu. "Giám đốc Kỳ của chúng ta là thanh niên anh tuấn tài hoa, không thua kém mấy diễn viên trẻ đang nổi ngoài kia đâu."

Kỳ Chính Hàn khẽ cười.

Với sự tự tin của anh, chắc chắn không cho đó là lời tâng bốc. Xét theo ngoại hình, nếu anh vào giới giải trí thật, ắt cũng có thể thành công rực rỡ.

Quả nhiên anh không hề từ chối, gật đầu nói: "Được thôi."

Ngón tay anh vẫn kẹp điếu thuốc, chậm rãi đứng dậy, bước từng bước thong dong về phía cô. Khi đến gần, thấy gương mặt đầy mâu thuẫn của Tô Kiến Thanh, anh hỏi: "Diễn đoạn nào?"

Tô Kiến Thanh nhìn vào kịch bản, khóe mắt chạm đến lồng ngực rắn chắc của anh. Bóng dáng cao lớn trước mặt chắn mất ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ. Không rõ là do bóng anh hay chính khí chất áp lực toát ra, một cảm giác lạnh buốt len lỏi đến kỳ lạ, hiếm hoi giữa cái oi nồng mùa hạ, như thể cô vừa uống phải một ngụm nước đá.

Khói mỏng từ lòng bàn tay anh chầm chậm lan tỏa, như tơ khói vô hình quấn lấy hai người, lặng lẽ vây kín. Hơi nóng quẩn quanh khiến mồ hôi trên người cô túa ra không ngớt, thế nhưng chính ánh mắt dịu dàng, không hề sắc bén kia lại khiến cô thấy tim mình trĩu nặng, lạnh buốt như đang đứng trong lòng băng tuyết.

Không hiểu sao, ngay cả đứng đây cô cũng cảm thấy tê rần cả tay chân.

"Đoạn nào?" Kỳ Chính Hàn thấy cô không trả lời liền nhẹ nhàng hối thúc.

Tô Kiến Thanh nói: "Trang 11, em đã đánh dấu rồi."

Anh lật kịch bản của cô, tìm đến đoạn được chỉ, vừa đọc vừa hỏi: "Anh đọc lời thoại là được?"

Tô Kiến Thanh khẽ châm chọc: "Dĩ nhiên, chẳng lẽ anh còn biết diễn?"

Nếu lúc này cô liếc nhìn qua Trần Kha, ắt hẳn sẽ thấy gương mặt ông sắp biến thành màu xanh vì quá sốc.

Kỳ Chính Hàn tất nhiên không trách cô, chỉ cười nhạt, rít một hơi thuốc rồi dập điếu thuốc vào gạt tàn.

"Tuyết Nga, anh về rồi."

Nữ chính Phương Tuyết Nga đang quỳ gối bên giếng gánh nước, nghe thấy giọng nói ấy, cô chậm rãi quay đầu, không thể tin vào mắt mình, trong tay cô, chiếc ly nhựa giả làm gáo nước rơi "cạch" xuống đất.

Anh hỏi: "Em còn nhớ anh không?"

Nhiều năm xa cách, khi người đàn ông "đã hy sinh" ấy đột ngột hiện ra trước mắt, Tô Kiến Thanh lập tức ngồi bệt xuống đất, tay bịt miệng không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Cùng lúc đó, nước mắt dâng đầy hốc mắt, bóng dáng cao lớn trước mặt mờ nhòe như một mảng sương.

"A Thận…" Cô khó nhọc đứng dậy, bước chân run rẩy tiến lại gần, nắm lấy tay anh, ánh mắt kích động và khẩn thiết dò xét. "Là anh sao, A Thận?"

"Là anh." Kỳ Chính Hàn siết tay cô, khẽ vén sợi tóc mai lòa xòa bên thái dương, dịu dàng nói. "Là anh, anh đã trở về."

Anh đọc lời thoại không hề máy móc, nhưng sắc thái thì chưa đúng với nhân vật, thiếu đi nỗi đau day dứt, lại dư phần dịu dàng. Cũng dễ hiểu thôi, anh chưa từng nghiên cứu kỹ kịch bản.

Tô Kiến Thanh òa khóc nhào vào lòng anh, vòng tay yếu ớt quấn chặt lấy vòng eo săn chắc. Khuôn mặt ướt nóng của cô áp sát vào ngực anh, như mang theo một luồng lửa nóng rát.

Kỳ Chính Hàn khẽ động yết hầu, cũng nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.

"Họ nói anh chết rồi, em không tin. Nhưng vì sao… suốt bao năm qua anh không tìm em? Em thực sự đã nghĩ anh chết rồi… Em thực sự đã nghĩ thế…" Cô vừa khóc, vừa nấc nghẹn, tiếng nói đứt đoạn như xé rách cổ họng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!