Vài năm sau đó, mọi chuyện với Tô Kiến Thanh vẫn khá thuận lợi. Một diễn viên sau khi nổi lên, muốn rơi xuống vực thẳm cũng không dễ đến vậy. Vận may mang lại cho cô các giải thưởng, mà ngọn lửa từ giải thưởng ấy cháy rất lâu, dù không phải kiểu vụt sáng thành sao, nhưng hơi ấm dai dẳng đó cũng đủ giúp cô trụ vững trong giới vài năm, không đến nỗi bị đói chết.
Cô từng suy ngẫm về những tháng ngày xen lẫn giữa vui và buồn. So với khi ấy, niềm vui mà cô có hiện giờ mới là thứ hạnh phúc thuần túy. Không mãnh liệt, không dư dả, nhưng chậm rãi và bền bỉ.
Những chuyện giao dịch quyền sắc ngày nào càng lúc càng rời xa cô. Sự xốc nổi cũng dần tan đi, cuối cùng cô đã có thể nhận định rõ năng lực thực sự của bản thân. Chưa phải đỉnh cao, nhưng đủ để cô ổn định.
Tô Kiến Thanh không yêu cầu cao. Cô hài lòng với chính mình hiện tại.
Sau khi Tô Kiến Thanh đoạt giải, Thẩm Tu từng mời cô ăn một bữa. Ban đầu Tô Kiến Thanh không trả lời. Anh lại mời thêm mấy lần, rất dai dẳng, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Họ gặp nhau tại một quán rượu kiểu Nhật, trò chuyện đôi câu nhạt nhẽo. Khi men rượu bắt đầu ngấm vào người, Thẩm Tu chợt nói: "Anh đã gặp anh ta một lần, vào mùa đông năm ngoái."
Tô Kiến Thanh khựng lại, tay vẫn nắm lấy chiếc ly sứ hoa đốm, rượu trong ly phản chiếu đôi mắt thoáng lay động của cô. Sau đó, cô ngửa đầu uống rượu, bình tĩnh "ừ" một tiếng.
Càng là cái tên cấm kỵ, lại càng dễ nghe ra là ai.
Dưới điều kiện "không được động đến Tô Kiến Thanh", Kỳ Chính Hàn thực sự đã giúp đỡ Thẩm Tu không ít. Việc họ có qua lại cũng là điều bình thường.
Thẩm Tu nói: "Khó để gặp lắm."
"Đúng vậy, phải liên hệ với thư ký." Tô Kiến Thanh bật cười. Nhưng từng có một thời, cô vinh hạnh được hưởng đặc quyền muốn gặp là gặp.
Thẩm Tu cũng cười theo, quan sát cô: "Nói vài câu thôi, em không ngại chứ?"
Tô Kiến Thanh đáp: "Đã buông bỏ rồi, có gì mà phải ngại."
Thẩm Tu chỉ cười chứ không nói, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn cô. Tô Kiến Thanh bỗng thấy chột dạ, không dám ngẩng đầu đối diện với anh.
"Mấy năm nay, bên cạnh anh ta không có ai cả."
Cô bảo không ngại, nhưng nhắc đến điều này để làm gì? Tô Kiến Thanh mỉm cười: "Lẽ nào vì em mà thủ thân như ngọc?"
Thẩm Tu nhìn cô, hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào góc sô pha bên cạnh, dáng vẻ thong dong lười nhác, vừa tủm tỉm vừa nói: "Chuyện này thì anh không biết."
Ngoài lần nói đùa về chuyện "che chở", sau đó Thẩm Tu chưa từng tỏ rõ tình ý. Tình cảm anh dành cho cô chưa sâu đến mức "không có đối phương thì không được". Chẳng qua là thấy cô dễ nhìn, thích cái tính điềm đạm, gặp chuyện chẳng rối loạn, khi ở cạnh nhau khá thú vị.
Anh lại nói: "Trước kia anh rất coi thường kiểu quan hệ như các em. Anh luôn cảm thấy, hễ dính đến quyền lực và sắc đẹp thì đều trở nên tầm thường. Vì em mà thêm vai bớt vai, buồn cười thật đấy. Nhưng anh nhìn mãi, thấy em cũng không giống kiểu người ham danh lợi, nên nhiều khi cứ không hiểu nổi."
Tô Kiến Thanh hỏi: "Giờ hiểu rồi chứ?"
Thẩm Tu cười nhạt: "Cũng chỉ hiểu được phần nào."
"Vậy giờ có còn coi thường không?" Cô tò mò.
"Giờ cũng vẫn coi thường. Nhưng anh nghĩ, có lẽ giữa hai người không đơn giản như anh từng suy đoán." Anh nói với vẻ thâm ý.
Tô Kiến Thanh khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp: "Chẳng phải như vậy thì là gì?"
Thẩm Tu gối tay sau đầu, dáng vẻ như người ngoài cuộc sáng suốt, chậm rãi nói: "Hôm đó, anh ta nói với anh rằng… thật ra anh ta rất hối hận. Đáng lẽ lúc đó nên giữ em lại."
Năm xưa, Liêu Vũ Mân từng nói với cô rằng anh không nỡ. Nay Thẩm Tu lại nói anh hối hận rồi. Tô Kiến Thanh cúi mắt lặng thinh.
Thẩm Tu nói tiếp: "Anh hỏi anh ta, chơi kiểu gì mà yêu luôn rồi?"
Sự im lặng kéo dài làm Tô Kiến Thanh không khỏi tò mò, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Anh ấy nói sao?"
"Anh ta nói… không biết." Thẩm Tu bật cười.
Tô Kiến Thanh cảm thấy nghẹn nơi cổ họng, nhưng vẫn cười theo, khẽ lắc đầu. Người đã xa, chuyện cũng đã qua, cô chẳng còn tư cách để đánh giá gì thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!