Trên đường đến đây, Tô Kiến Thanh đã lau đi lớp son môi. Lời trêu chọc của Tạ Tiêu vô tình giúp cô thu lại những cảm xúc đang rạo rực muốn trỗi dậy. Cô kìm nén chút mong chờ từ tận đáy lòng, lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh vốn có của mình.
Nếu đã buông xuôi thì gặp lại đã làm sao? Quan hệ giữa họ cũng chẳng cần thêm lời vá víu nào. Cứ thản nhiên mà đối mặt.
Tấm bình phong quả là thứ hữu dụng, có thể giúp cô che đi phần nào cảm giác rối bời. Vì thế, khi "ông chủ lớn" đến, dù mọi người xung quanh đều ào ào ra đón tiếp, Tô Kiến Thanh vẫn nép mình trong góc này.
Cô không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngập của hai người họ.
"Ai đến vậy?" Tạ Tiêu không hiểu chuyện gì bèn thò đầu ra nhìn.
Cô ấy thấy gì đó qua khe cửa, liền hít sâu một hơi. Tô Kiến Thanh vẫn không ngoảnh lại.
Tạ Tiêu khẽ kêu một tiếng: "Má ơi."
Đoán được tình huống, Tô Kiến Thanh không biểu hiện thái độ. Cô đang rót nước trái cây thì bị Tạ Tiêu phấn khích túm lấy bàn tay, làm nước đổ ra nửa ly. Cô nhìn Tạ Tiêu, cô ấy mấp máy môi: "Em thấy người đó rồi."
Xung quanh còn có người khác, cô ấy cố gắng tiết chế cảm xúc.
Tô Kiến Thanh hờ hững đáp: "Ừ."
"Đẹp trai quá đi." Tạ Tiêu lại làm khẩu hình miệng. Cô ấy vẫn chưa thỏa mãn, lại nghiêng người qua khe hẹp của bình phong để nhìn tiếp.
Kỳ Chính Hàn cùng Lục Bồi Văn bước vào. Anh là người cao nhất trong đám đàn ông có mặt, gần như chạm cả vào khung cửa. Trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, lịch thiệp đáp lại những lời chào mời. Bộ vest cắt may tinh xảo càng tôn thêm dáng người vai rộng eo thon.
Tạ Tiêu cứ tưởng Lục Bồi Văn đã là cực phẩm, ai ngờ trong giới này còn có một nhân vật xuất sắc đến thế. Cô ấy nhìn đến ngẩn ngơ.
Đám người dạt ra, tầm nhìn của Kỳ Chính Hàn cũng trở nên thoáng đãng. Anh đảo mắt một vòng trong phòng, ánh mắt dừng lại trên tấm bình phong vài giây rồi mới thu về.
Lục Bồi Văn nhường chỗ ngồi chính cho anh, Kỳ Chính Hàn cười nhạt: "Khách sáo thế, ngài Lục ngồi đi."
Giọng anh trầm vững, như từ một nơi xa xăm nào đó vọng đến, truyền vào tai Tô Kiến Thanh. Cô cảm giác vị nước trái cây trong miệng mình trở nên đắng chát, cô chậm rãi nhai, để những tép quả vỡ ra, len lỏi qua kẽ răng.
"Bọn tôi chờ cậu nãy giờ, còn tưởng cậu không đến nữa, tự phạt mười ly đi." Lục Bồi Văn nói.
Kỳ Chính Hàn chọn một chỗ trống, ngồi bắt chéo chân, nhận lấy điếu thuốc có người đưa, cúi đầu châm lửa, nụ cười hời hợt: "Mười ly? Muốn chuốc say tớ à, có âm mưu gì đây?"
Tô Kiến Thanh từng thấy tửu lượng của anh, dù khó tin nhưng đúng là điểm yếu của anh thật.
Rượu được đưa đến trước mặt Kỳ Chính Hàn, anh không chút do dự cạn sạch.
Ánh mắt anh lướt lên bức họa thời Đường treo phía trên bình phong rồi dừng lại ở bóng dáng xinh đẹp phía sau bức họa. Anh khẽ động yết hầu, nuốt xuống từng ngụm rượu đắng nơi cổ họng.
"Tớ có âm mưu gì chứ? Cùng lắm cậu say thì tớ đưa cậu về, hôm nay đâu có cô nào đi cùng."
Kỳ Chính Hàn lại nhận một ly rượu trắng đầy khác, uống cạn không chút do dự, giọng đầy tâm trạng: "Làm sao cậu biết không có?"
"Ối dào." Có người ở đó ồn ào lên. "Quản gia nghiêm thế cơ à, giám đốc Kỳ ơi."
Kỳ Chính Hàn chỉ cười cho qua, không nói gì thêm.
Nước trái cây trong chiếc ly của Tô Kiến Thanh đã cạn rồi. Cô im lặng nhìn lớp cặn trắng đọng lại thành vòng tròn dưới đáy ly.
Cũng may son môi đã được lau đi từ trước. Cô thở dài, tự xua đi những cảm xúc thừa thãi trong lòng.
Tạ Tiêu vì không tiện tám chuyện ngay lúc này nên cúi đầu nhắn tin liên tục: [Đẹp trai quá!]
[Đẹp điên đảo! Trời ơi! Soái quá trời đất ơi!]
[Chị đúng là có phúc quá đáng luôn ấy! Đã từng ngủ với người như thế! Em ghen tỵ muốn chết!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!