Chương 43: (Vô Đề)

Muôn vàn tơ vò chằng chịt thắt nơi ngực, Tô Kiến Thanh có quá nhiều điều muốn nói với anh.

Rằng anh không sai…

Chỉ đơn giản là anh không thể cho em một tình yêu công bằng và xứng đáng.

Chỉ đơn giản là em không muốn đến một ngày nào đó, chính miệng anh nói ra câu "chơi chán rồi". Lòng tự trọng của em không chịu nổi nên em buộc phải là người tàn nhẫn trước.

Cuối cùng có những rào cản em không thể vượt qua.

Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn lựa chọn im lặng, nén mọi tủi hờn vào trong, không thể thẳng thắn mở lòng với anh.

Vì không cần nghĩ cũng biết, trái tim cô nếu lật ngửa ra, sự chân thành ấy nhất định sẽ bị anh dội một gáo nước lạnh.

Chóp mũi Tô Kiến Thanh cay xè, cô cắn răng chịu đựng, đã hạ quyết tâm sẽ không khóc vì anh thêm lần nào nữa.

Kỳ Chính Hàn lại hỏi: "Một chút nuối tiếc cũng không có ư?" Không phải vì anh thì cũng nên vì sự giàu sang phú quý từng có. Không nói đến tình cảm thì bọn họ có thể quay về điểm khởi đầu, mỗi người đều đạt được điều mình cần, ít ra vẫn có được sự cân bằng và vui vẻ.

Nhưng cô chỉ đáp: "Nói thêm nữa sẽ càng rối rắm thôi, chúc ngủ ngon."

Tô Kiến Thanh dứt khoát cúp máy, trong lòng thầm cầu nguyện anh đừng gọi lại cho mình.

Cô chọn rời đi vào lúc yêu anh nhất nên nỗi đau của anh sẽ không thể sâu bằng cô.

Hoàng Dịch Bân – Người bạn đã gây tai nạn làm hỏng xe của Kỳ Chính Hàn, sau khi xuất viện liền chủ động tổ chức một bữa tiệc xin lỗi.

Việc Kỳ Chính Hàn nổi giận chỉ vì một chiếc xe đã khiến cả hội bạn bè của anh đều ngỡ ngàng. Tin tức anh bị một cô gái "bỏ rơi" lan nhanh trong giới, ai nấy cũng bàn tán ra là anh chàng đang nhọc lòng vì vấn đề tình cảm. Một người phong lưu đi giữa ngàn bụi hoa như Kỳ Chính Hàn từ bao giờ lại bị vướng bận bởi chuyện yêu đương? Cùng lắm là do ở bên cô gái đó hơi lâu, có chút tình xưa nghĩa cũ, chuyện này dễ giải quyết thôi.

Một câu chốt hạ, có mới thì mới quên được cũ.

Hôm đó, Kỳ Chính Hàn tắm xong, nghe tiếng điện thoại réo mãi trên giường, anh nhấc máy. Đầu dây bên kia là Hoàng Dịch Bân: "Ra ngoài chơi vài ván không? Giới thiệu mấy cô em xinh xinh cho cậu."

Kỳ Chính Hàn day trán, do dự một chút rồi hời hợt nói: "Được."

Cúp máy xong, anh tiện tay ném điện thoại lên giường.

Sau đó đi thay quần áo, anh có hai phòng thay đồ, một căn là dành riêng cho Tô Kiến Thanh. Đồ đạc cô để lại chẳng mang đi món nào, anh cũng chưa từng đụng đến, ngay cả bàn chải đánh răng và đồ dưỡng da vẫn xếp ngay ngắn chỗ cũ.

Kỳ Chính Hàn đứng trước cửa phòng thất thần hồi lâu.

Anh còn nhớ lần đầu đưa cô về nhà, cô hứng thú đi hết phòng này sang phòng khác, hỏi han đủ chuyện. Lúc tắm rửa cô không có quần áo để thay bèn mặc tạm đồ ngủ của anh. Sau đó, cô ngồi xổm dưới đất dùng tay giúp anh, vừa lóng ngóng vừa thẹn thùng.

Lúc còn ở bên nhau chẳng để tâm đến mấy chuyện đó. Đến khi chia xa những hình ảnh ấy lại hiện rõ mồn một trong đầu.

Dáng người mảnh khảnh ấy như đang đứng ngay trước mắt, Kỳ Chính Hàn cụp mắt hồi tưởng, như thể đang bận lòng suy tư. Anh bước vào phòng thay đồ, ngắm từng bộ trang phục của cô. Mỗi một món đồ, anh đều nhớ rõ dáng vẻ lúc cô mặc lên người.

Cô sẽ không quay về.

Anh từng nghĩ, chỉ cần chờ qua mùa đông năm nay, cô sẽ nguôi giận, mọi khúc mắc giữa họ rồi sẽ xóa tan. Nhưng đến giây phút này anh mới thực sự nhận ra không còn cơ hội nữa rồi. Cách cô rời đi quá đỗi dứt khoát và tỉnh táo.

Có những người, có những điều, nếu không giữ chặt ngay lúc này thì giây tiếp theo nói biến mất là biến mất.

Anh vẫn không hiểu nổi, tình yêu rốt cuộc quan trọng đến mức nào? Đến mức có thể khiến một người dứt bỏ tất cả những gì đang có? Bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu kỷ niệm đẹp, những vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, tất cả đều bị cô gạt bỏ chỉ trong một đêm ngắn ngủi.

Ngay cả một thoáng mềm lòng cũng không có sao?

Kỳ Chính Hàn treo quần áo về chỗ cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!