Khi rời khỏi một nơi, bản thân luôn có cảm giác như đã bỏ quên thứ gì đó. Là gì nhỉ? Thôi kệ, nghĩ không ra thì quên đi, dù sao chẳng có thứ gì là không thể mua lại bằng tiền.
Việc đầu tiên khi trở lại Thân Thành, Tô Kiến Thanh không vội đến gặp sếp mới. Cô đi cắt tóc. Mái tóc dài gần chạm eo bị cắt gọn một nhát, chỉ còn dài đến xương quai xanh, trông gọn gàng hơn nhiều. Buộc lên thì giống như một cái đuôi chim sẻ rủ sau gáy.
Căn hộ mới của cô ở Thân Thành rất nhỏ, không như gã đàn ông giàu có nào đó lựa chọn sống một mình trong biệt thự rộng lớn, cảm giác trống trải ấy quá mức hiu quạnh.
Nhiều năm qua cô đã đổi nhiều nơi ở nhưng chưa chỗ nào thực sự gọi là nhà.
Sau khi ổn định, vào một buổi chiều mát mẻ, Tô Kiến Thanh đứng trong bếp nấu mì, tiện thể gọi video cho mẹ. Nước trong nồi sôi lăn tăn, cô tựa vào bàn, nhìn màn hình điện thoại: "Mẹ ơi, con đổi chỗ làm rồi, công ty mới ở Thân Thành, sau này con có thể thường xuyên về nhà hơn."
Trước đó, cô đã gạt cha mẹ, nói mình vừa ký hợp đồng với một công ty điện ảnh để họ yên tâm.
Mẹ cô bảo: "Quá tốt rồi, thuận tiện để mẹ và cha con sang đó thăm."
Họ luôn cảm thấy Yến Thành quá xa xôi. Khi Tô Kiến Thanh học đại học ở đó, cha mẹ cô chỉ đến thăm đúng một lần. Đường xa vạn dặm, đi lại rất vất vả.
Tô Kiến Thanh gật đầu: "Dạ, con vừa đến được mấy ngày, đang sắp xếp dần."
Nước trong nồi bắt đầu sôi ùng ục, cô đặt điện thoại xuống, thả vắt mì vào, hơi nóng bốc lên nghi ngút trong bếp.
Mẹ cô chợt nói: "À, mẹ dọn dẹp nhà cửa thì thấy một cái áo. Đây là của ai vậy?"
Tô Kiến Thanh đậy nắp nồi, nhìn vào màn hình.
Mẹ cô giơ lên một chiếc áo đồng phục màu xanh trắng, che gần hết màn hình, trên ngực áo có mấy chữ rõ ràng: Trường Trung học số 3 Yến Thành.
Cô "ồ" lên một tiếng: "Là của bạn trai cũ, không cần nữa, mẹ đem bỏ giúp con đi."
"Vứt thật hả? Nhỡ người ta tìm con đòi lại thì sao?"
Cô lắc đầu: "Không sao đâu ạ. Mẹ cứ vứt đi."
Dùng đũa khuấy nhẹ vắt mì, cô hỏi tiếp: "Dạo này cha mẹ có khỏe không?"
Mẹ cô nói: "Vẫn khỏe, ngặt nỗi là dạo này cha con mê đá bóng với mấy đứa nhỏ dữ lắm, không chịu làm việc đàng hoàng."
Tô Kiến Thanh cười nhẹ: "Cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi mà, mẹ cứ để cha thoải mái đi, sau này con nuôi hai người."
Cuối cùng, cô cũng có đủ tự tin để nói ra những lời này.
"Cha đâu ạ?"
"Đang ngủ trưa." Nói đến đây, mẹ cô ngoảnh đầu lại. "Sao? Em đang gọi cho bé nhà mình, cha nó ngủ thì cứ ngủ đi."
Cạch một tiếng, bà đóng cửa phòng, quay lại nhìn màn hình rồi cười nói: "Ghét thật, dám chê tôi ồn hả ông già này."
Tô Kiến Thanh cong mắt cười.
Cô múc một bát mì nóng hổi mang ra bàn ăn, nhìn ánh mặt trời mùa đông sáng ngời qua ô cửa sổ. So với Yến Thành trầm mặc, cổ kính, Thân Thành có nhịp sống sôi động và hiện đại hơn. Khu cô chọn ở là trung tâm thương mại sầm uất, ban ngày xe cộ tấp nập, ban đêm đèn đuốc rực rỡ.
Không còn những con hẻm cũ kỹ, những hàng liễu rũ xác xơ, hay những trận tuyết dày nặng nề nữa.
Trong nhà có lắp hệ thống máy sưởi, mùa đông không còn quá khó chịu.
Sân khấu đổi cảnh, người cũng thay đổi. Những ký ức ấy giờ đã như chuyện của kiếp trước.
Mọi thứ rồi sẽ dần tốt lên thôi.
Tô Kiến Thanh có một trợ lý nhỏ, là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, tên tiếng Trung là Tạ Tiêu. Khi tự giới thiệu, cô ấy bảo Tô Kiến Thanh gọi mình là Alice, nhưng gọi một thời gian, Tô Kiến Thanh lại vô thức đổi thành Tiêu Tiêu. Cô ấy cũng gọi cô là Kiến Thanh. Như vậy sẽ có cảm giác thân thiết hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!