Tô Kiến Thanh đang sắp xếp đồ đạc trong nhà, nhìn đống đồ ăn vặt trước mắt mà đau đầu. Tất cả chỗ này đều là Thịnh Yến mua cho cô. Khi Vương Doanh Kiều vừa mất, cậu không nói gì nhiều mà chỉ lặng lẽ gửi đồ sang đây. Cậu nhắn qua WeChat: [Tâm trạng không tốt thì ăn chút gì đó đi ^_^. Em lấy nhân cách ra đảm bảo, tất cả những món ăn vặt ngon nhất thế gian đều được gói hết bên trong.]
Nhưng thời gian Tô Kiến Thanh ở Yến Thành chẳng còn bao lâu, hơn ba tháng trôi qua, cô cũng chỉ mới ăn hết hai gói chocolate.
Suy nghĩ một lúc, cô bỏ tất cả đồ ăn vào thùng hàng cần gửi đi.
Sau đó, cô gọi cho Thịnh Yến. Giờ cô đã quen dần với việc gọi tên cậu: "Dĩ Hàng, chị chuyển nhà rồi. Sau này sẽ ở lại Thân Thành lâu dài, chị gửi địa chỉ nhà mới cho em nhé."
Giọng nói của Thịnh Yến vẫn nhẹ nhàng, trong trẻo như mọi khi: "Được, được, lần sau khi quay phim em sẽ tranh thủ ghé qua thăm chị."
Tô Kiến Thanh gật đầu: "Ừ."
Cô nói: "Tạm biệt."
Thịnh Yến: "Bye bye."
…
Thỉnh thoảng, Giang Liễm vẫn gửi video của mèo con cho Kiến Thanh, báo rằng bé mèo ở chỗ cô ấy rất ngoan.
Tiểu Thanh của ngày trước đã trở thành Tiểu Mãn của hiện tại. May mà nó không nhận chủ, ai cho ăn thì bám theo người đó, không động lòng, không vướng bận, thật tự do tự tại.
Kỳ Chính Hàn vẫn bận rộn như mọi khi, dù là trong những ngày hẹn hò của họ. Thoáng cái đã đến ngày đi xem kịch, vào một buổi chiều cuối tuần sắc trời ảm đạm. Ba giờ chiều, Tô Kiến Thanh nhận được điện thoại của Kỳ Chính Hân. Anh bảo rằng sẽ qua đón cô, nhưng cô từ chối, nói không cần đâu, em đã đến rạp hát rồi. Vậy là anh lập tức lái xe đến.
Mỗi lần hẹn hò, anh không mang theo tài xế.
Kỳ Chính Hàn mặc chiếc áo khoác dài màu đen, bước xuống xe với dáng vẻ vội vã. Ánh mắt anh lướt một vòng trong sảnh rồi dừng lại trên người Tô Kiến Thanh. Anh băng qua dòng người đông đúc để đến bên cô, mang theo hơi lạnh se sắt của cuối thu.
"Anh có đến trễ không?" Anh hỏi.
Cô ngước mắt nhìn anh: "Hai phút."
Kỳ Chính Hàn chạm vào mặt cô, giọng dịu dàng: "Có chút việc nên phải trì trệ, đợi lát nữa anh sẽ bù đắp cho em."
Tô Kiến Thanh nói: "Thôi khỏi đi, em chẳng để bụng mấy chuyện này đâu."
"Mình vào trong thôi." Anh định nắm lấy tay cô.
Nhưng Tô Kiến Thanh bỗng tránh đi. Anh ngạc nhiên, nhìn lại với nghi hoặc. Cô lắc đầu.
Kỳ Chính Hàn cười khổ: "Được rồi, nữ minh tinh phải giữ hình tượng cho đúng mực chứ gì." Nói rồi, anh đút tay vào túi áo khoác, không miễn cưỡng nữa.
Vở kịch mà cô mong chờ nửa năm lại khiến cô thất vọng tràn trề. Nó quá dở. Kỳ Chính Hàn không bỏ về giữa chừng, vẫn kiên nhẫn ngồi xem đến hết cùng cô. Bước ra khỏi rạp hát, bầu trời càng thêm xám xịt mịt mờ.
Khi cùng đi đến bãi đỗ xe, Tô Kiến Thanh hỏi: "Lúc nào cũng phải dành thời gian đi chơi với em, anh có bao giờ thấy phiền hà không? Vừa làm việc xong đã phải đến xem một vở kịch nhạt nhẽo, đến ngủ cũng không được."
Kỳ Chính Hàn đáp: "Ở bên em thì sao mà phiền? Hơn nữa, ai mà đoán trước được vở kịch này lại chán đến thế chứ."
"Cho dù nó không chán thì anh cũng đâu thích xem, phải không?" Cô cứ cố chấp hỏi tới. Trong thế giới của anh làm gì có chỗ cho những thứ văn nghệ này? Khoảng thời gian nghỉ ngơi của anh đáng lẽ nên dành cho sân bóng, hội quán, sòng bạc. Những nơi xa hoa, phù phiếm, rực rỡ ánh đèn.
"Sao thế?" Anh cúi xuống nhìn cô kỹ hơn, nhận ra sự ủ rũ chán chường trong đôi mắt cô. Anh khẽ cười. "Em thích xem là được rồi, anh rất vui mà."
Tô Kiến Thanh nhắm mắt lại, cắn môi, cố gắng nén xuống cảm giác nghẹn ngào.
Những lời vốn định nói ở cửa rạp hát, giờ phút này cô lại chần chừ chưa dám thốt ra.
Thôi thì cứ đi thêm một đoạn, để khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi này có thể kéo dài thêm chút nữa.
Cô đột nhiên muốn nắm lấy tay anh, nhưng đúng lúc ấy, một cô gái trẻ bất ngờ chạy đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!