Chương 40: (Vô Đề)

Tô Kiến Thanh hỏi: "Vậy còn khách hàng của anh?"

Kỳ Chính Hàn đáp: "Tiếp rồi, từ giờ trở đi, thời gian là của em."

Một đặc ân lớn lao làm sao.

Cô nghĩ ngợi, bình tĩnh chấp nhận sự dàn xếp trước mắt, bèn "ừ" một tiếng.

Hai cảnh quay tiếp theo diễn ra rất thuận lợi, biểu hiện của Tô Kiến Thanh cũng không khiến đạo diễn có cơ hội hô "NG" quá ba lần. Chưa đầy một tiếng đã xong việc. Cô theo anh về nhà, tắm nước nóng xong vẫn cảm thấy choáng váng, có lẽ cảnh quay dưới mưa hôm nay đã ảnh hưởng không nhỏ đến cơ thể, đến giờ lồng ngực vẫn còn cảm giác lạnh buốt.

Tô Kiến Thanh mơ màng nằm nghiêng trên giường, đôi chân đau nhức đến mức nhíu mày lại, mà bản thân không hề nhận ra điều đó.

Kỳ Chính Hàn tắm xong bước ra, việc đầu tiên là kéo chăn của cô lên, kiểm tra vết thương ở đầu gối.

Một mảng bầm tím đến mức chói mắt làm anh không nỡ nhìn thẳng.

Anh tìm đá lạnh, đặt lên giúp cô chườm.

"Ngày mai còn cảnh quay nào không?"

Cô cố chống lại cơn buồn ngủ, miễn cưỡng mở mắt: "Vẫn còn."

"Xin nghỉ đi, đợi vết thương lành rồi quay tiếp."

Tô Kiến Thanh tỏ vẻ uể oải: "Nói nghỉ là nghỉ được chắc? Có ai chiều chuộng em đâu."

Anh nói rất dứt khoát: "Có anh chiều em này."

Kỳ Chính Hàn ngồi xuống mép giường, tự tay giữ túi chườm trên vết thương của cô, đã duy trì tư thế này suốt năm phút.

Cô không nhịn được trêu chọc: "Anh chiều em? Anh là cái gì hả?"

Kỳ Chính Hàn nói: "Anh chẳng là cái gì cả, nhưng lời anh nói, không ai dám không nghe, vậy là đủ rồi."

Bị sự ngang ngược của anh chọc cười, cô nói: "Sắp đóng máy rồi, em muốn nhanh chóng quay cho xong, sau khi trở về sẽ từ từ dưỡng thương."

Còn chưa dứt lời, Tô Kiến Thanh đã rên rỉ: "Lạnh thật đó."

Kỳ Chính Hàn lập tức lấy túi chườm ra, dùng khăn giấy lau sạch nước lạnh chảy xuống, sau đó kéo chăn đắp cho cô: "Tội tình gì phải làm thế."

Cô phản bác: "Đây là sự rèn giũa khi theo nghề diễn, anh chẳng biết gì cả."

Anh cười nhạt: "Đúng rồi, anh không biết gì hết. Em cứ làm theo ý của mình đi, nhưng có gì không thoải mái thì phải nói với anh ngay."

Tô Kiến Thanh im lặng, nhìn bóng dáng bận rộn của anh khi phải chăm sóc cho cô, bèn nhỏ giọng: "Sao anh lại đối tốt với em như vậy?"

Anh quay lại giường, xoa bóp gương mặt cô: "Tốt với em thì có gì không đúng?" Đoạn lại hỏi. "Bao giờ đóng máy?"

Tô Kiến Thanh: "Khoảng một tháng nữa."

Kỳ Chính Hàn nói: "Lúc đó anh sẽ dành thời gian để ở bên em."

Tô Kiến Thanh vốn định từ chối, nhưng chợt nhớ ra tháng sau có một vở kịch mà cô đã mong chờ từ lâu sẽ bắt đầu lưu diễn. Nửa năm trước khi biết tin này, cô đã nghĩ đến việc cùng anh đi xem. Coi như thỏa mãn một tâm nguyện nhỏ cuối cùng của bản thân, cô nuốt lại lời từ chối.

"Dạ."

Tô Kiến Thanh mệt mỏi nhắm mắt, bên tai là tiếng kêu "grừ grừ" của Tiểu Thanh ngay bên cạnh. Nó ngang nhiên trèo lên nằm giữa hai người. Kỳ Chính Hàn đang gãi cằm cho nó.

"Hồi nhỏ em cũng thích ngủ giữa cha mẹ thế này." Cô bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!