Chương 4: (Vô Đề)

"Cậu còn nhớ Đinh Vũ Viện không?" Vương Doanh Kiều đột nhiên hỏi.

"Ai cơ?" Tô Kiến Thanh đang mải nhìn dãy số trên tấm thẻ, nghe vậy thì giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, một lát sau mới tiện tay nhét tấm thẻ vào túi.

Vương Doanh Kiều nói: "Đàn chị khóa trên tụi mình, học múa dân gian ấy."

Tô Kiến Thanh ngước nhìn cô, gật đầu: "Cũng có chút ấn tượng."

Vương Doanh Kiều hạ giọng, ghé sát tai cô: "Cậu đoán xem, vì sao sau này chị ta không được ra mắt nữa?"

Tô Kiến Thanh thấy dáng vẻ thần bí của cô, liền suy đoán: "Chị ta đắc tội Kỳ Chính Hàn?"

Vương Doanh Kiều hít sâu một hơi: "Hóa ra cậu cũng biết chuyện này à?"

Tô Kiến Thanh không biết thật. Cô chỉ dựa vào ngữ điệu của Vương Doanh Kiều mà đưa ra phán đoán. Mà có lẽ, những chuyện này đều do Chu Già Nam kể lại. Xem ra, đàn ông thích phô trương thanh thế, trên giường cũng lắm lời chẳng kém.

Cô không đáp lại nữa, chỉ ngước lên nhìn bầu trời. Mây cuộn mây tan, mặt trời bị che lấp. Bầu trời Yến Thành không trong xanh rực rỡ như quê hương cô, lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy ảm đạm, lạnh lẽo.

Đồng xu rơi xuống chạm nhẹ vào bàn tay Tô Kiến Thanh. Cô mở tay ra nhìn, vẫn là mặt ngửa.

Lần này, nó nói với cô: "Đừng gọi cho anh ấy."

Tô Kiến Thanh tự ám thị bản thân, nhưng kết quả này vẫn khiến cô không hài lòng. Cô thử lại lần nữa, vẫn là mặt ngửa.

"Bà chủ, cho cháu một phần lương bì lạnh, không cay, không rau thơm." Vương Doanh Kiều dừng lại trước một quán ăn ven đường, gọi món xong liền quay đầu lại, dùng ánh mắt "hận sắt không thành thép" nhìn Tô Kiến Thanh. "Vừa rồi tớ nói những gì, cậu còn nhớ không?"

Tô Kiến Thanh sực tỉnh, thuận miệng đáp: "Cậu nói Kỳ Chính Hàn không phải người tốt."

"Không phải người tốt? Tớ rõ ràng nói với cậu cái gã đó là người xấu mà!" Vương Doanh Kiều tức giận vì cô xem nhẹ chuyện này.

"Biết rồi, người xấu thì người xấu thôi." Cô trả lời qua loa.

Cô mở trình duyệt, nhập vào cái tên "Đinh Vũ Viện".

Kết quả hiện ra là những bộ phim cổ trang cô ấy từng đóng, dàn diễn viên toàn những cái tên đình đám, nhưng giữa hàng loạt poster, gương mặt thanh lãnh mà kiên cường của cô gái ấy vẫn nổi bật nhất.

Ngũ quan của Đinh Vũ Viện không quá sắc sảo, nhưng lại mang một nét đẹp độc đáo khiến người ta nhớ mãi.

Khí chất của cô ấy có vài phần tương đồng với Tô Kiến Thanh, đặc biệt là đôi mắt dài mang chút u buồn. Cô phóng to bức ảnh, tỉ mỉ quan sát hình dáng đôi mắt ấy, bỗng dưng có cảm giác sợ hãi, cứ như đang nhìn thấy chính mình.

Ngay lập tức, cô tắt màn hình điện thoại.

Lương bì lạnh được mang lên, Vương Doanh Kiều bẻ đũa, cúi đầu ăn, mùi thơm lan tỏa khắp không khí. Nghe thấy tiếng động, bụng Tô Kiến Thanh cũng khẽ kêu vài tiếng.

Vương Doanh Kiều hỏi: "Cậu không định ăn miếng nào thật hả?"

"Ừ."

"Thử vai là ngày nào?"

"Thứ bảy."

Vương Doanh Kiều nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi bóp thử cánh tay cô, nhíu mày: "Trời ạ, cậu gầy nữa là thành bộ xương khô mất!"

Bộ phim mà Tô Kiến Thanh sắp thử vai có tên "Phong Nguyệt". Trong nguyên tác, hình tượng nữ chính là một cô gái cao gầy, thậm chí gầy đến mức trơ xương, vì vậy yêu cầu tuyển diễn viên cũng ghi rõ: "Nhất định phải gầy."

Vương Doanh Kiều nhắc nhở: "Hôm qua tớ có nói với cậu về bộ web drama kia, tốt nhất là nên nhận đi. Đạo diễn Lộ Trình An đâu phải kiểu người dễ hợp tác, giả sử cậu được chọn, cảnh khỏa thân nhiều như thế, sau này cậu định lấy gì để duy trì danh tiếng?"

Trước đây, nhờ Chu Già Nam tiến cử, Vương Doanh Kiều ký hợp đồng với một công ty quản lý khá có tiếng. Dù cô không được lăng xê, còn bị ràng buộc bởi hợp đồng, nhưng ít nhất vẫn có cơ hội nhận vai. Dạo gần đây cô bận hồi phục sức khỏe, đã từ chối không ít kịch bản, vì thế mới tốt bụng giới thiệu cho Tô Kiến Thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!