Tô Kiến Thanh lại lần nữa gặp Vương Doanh Kiều, nhưng chẳng thể ngờ rằng lần gặp mặt này là trong nhà xác. Cô nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của cô ấy, khẽ gọi: "Kiều Kiều, tớ đến rồi." Song không có ai trả lời cô.
Hồng nhan bạc mệnh, ngọc nát hương tan. Vương Doanh Kiều qua đời ở tuổi hai mươi hai.
Chưa bao giờ cô thấy khuôn mặt bạn mình nhợt nhạt đến vậy. Tô Kiến Thanh lặng lẽ nhìn cô ấy rất lâu: "Tại sao cậu không gọi cho tớ?" Những lúc đau lòng, những khi phẫn uất, những khoảnh khắc tuyệt vọng, khi nước mắt rơi không ngừng… cô đã ở đâu?
Khi ấy, cô đang ở thành phố biển lãng mạn, ngắm trăng đếm sao. Cô lắng nghe những lời thỏ thẻ dịu dàng rồi chìm vào giấc ngủ, đắm mình trong khoảnh khắc triền miên bên một người đàn ông.
Cô say mê một vòng tay hư ảo, như cố níu giữ cơn gió thoảng qua.
Nếu như lúc đó, cô chịu tìm hiểu thêm về công dụng của những hộp thuốc mình từng thấy. Nếu như cô chịu hỏi han nhiều hơn một câu, mái tóc ấy của cậu sao lại rụng nhiều đến vậy. Nếu như cô bớt gặp Kỳ Chính Hàn vài lần, dành thời gian cho những cuộc hẹn đã bỏ lỡ.
Liệu rằng cô ấy có thể nhận thêm một chút yêu thương từ thế gian này?
Chỉ bấy nhiêu… có đủ để cứu cô ấy không?
Ánh đèn lạnh lẽo trong bệnh viện không thể cho cô câu trả lời.
…
Tô Kiến Thanh rời bệnh viện, đến phòng trọ Vương Doanh Kiều từng ở để thu dọn di vật.
Cô bước vào phòng tắm, nghĩ đến đến khung cảnh bốn giờ sáng, Vương Doanh Kiều đã lấy hết dũng khí như thế nào để kết thúc cuộc đời mình tại đây. Nhưng sự thật là, những người đứng ngoài có thể hình dung bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng thể cảm nhận dù chỉ một phần mười nỗi đau mà cô ấy đã trải qua.
Cô tìm thấy tấm bản đồ thế giới với hàng chục ký hiệu đánh dấu, nhìn thấy bé mèo bông Totoro vẫn còn nguyên trong nắng sớm, chưa từng được tháo khỏi lớp giấy bọc.
Tô Kiến Thanh ngồi xuống đối diện nó, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ tròn trĩnh đáng yêu ấy, nhẹ nhàng xoa lên chiếc bụng bông mềm mại.
Ba tiếng sau, ngoài cửa có tiếng động, là chủ nhà cho thuê trọ.
Tô Kiến Thanh vẫn ngồi thẫn thờ, không đứng dậy ra đón. Cô lắng nghe tiếng than vãn xen lẫn tức giận của chủ nhà, bà ta nói hà cớ gì lại chọn chết ở chỗ này, về sau còn ai dám thuê trọ nữa đây.
Cô có thể hiểu sự khó chịu của chủ nhà. Cuối cùng, giữa những lời oán than ấy, Tô Kiến Thanh ngước mắt lên, hời hợt hỏi: "Phòng trọ này rao giá bao nhiêu?"
"Ý của cô là gì hả?"
Tô Kiến Thanh nói: "Tôi trả gấp đôi, ngay bây giờ, coi như phí để bà im lặng."
Sau cùng, cô chỉ mang đi mèo bông Totoro và tấm bản đồ. Những thứ còn lại, mãi mãi phong kín trong căn phòng ấy.
Vương Doanh Kiều mất nơi đất khách, theo quy định, thi thể sẽ được hỏa táng tại đây. Nhưng người Trung Quốc luôn tin vào chuyện lá rụng về cội, cô được đặc cách đưa về quê nhà.
Là Chu Già Nam đã âm thầm thu xếp mọi chuyện.
Hắn bỏ lại người vợ mới cưới, từ hòn đảo xa xôi vội vã trở về, cúi đầu tiễn biệt đoạn tình dang dở chẳng thành tên.
Tấm màn đỏ hóa thành dải lụa trắng, một thân xiêm y rực rỡ bị bụi đường xa cuốn đi, trở về chốn cũ chỉ còn lại bi thương lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Kẻ mang danh quân tử, thực chất là loài cầm thú, rải rắc thứ tình cảm giả tạo khắp nơi.
Nghệ danh hắn đặt cho cô tràn ngập các trang tin tức, được quảng bá khắp mọi nền tảng. Hắn đổi tên cô thành Vương Doanh Tiếu, nói rằng chữ "Tiếu" rất hợp với cô, vì linh hồn cô vốn dĩ rạng rỡ, sống động. Những bộ phim đã chiếu và sắp công chiếu chiếm lĩnh toàn bộ công cụ tìm kiếm, danh tiếng của cô bị người ta xâu xé như chia nhau chiếc bánh bao tẩm máu.
Những vai diễn đầy sức sống được cắt ghép thành video, lan truyền khắp nơi.
Cô tiếp tục tồn tại trong mắt công chúng với cái tên A Tiếu. Đó là vinh quang hắn ban cho cô.
Thế nên, chẳng ai biết tên thật của cô, càng không ai hay nỗi tuyệt vọng của cô.
Tô Kiến Thanh đến quê nhà của Vương Doanh Kiều để dự tang lễ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!