Chương 37: (Vô Đề)

Tô Kiến Thanh trêu anh: "Sao thế? Có vẻ anh rất nhạy cảm với hai chữ chia tay. Rốt cuộc anh thuộc kiểu si tình nào vậy?"

Kỳ Chính Hàn nắm lấy tay cô, chỉ mỉm cười mà không nói.

Lòng bàn tay anh ấm áp làm cô không nỡ rút tay ra.

Tô Kiến Thanh nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát hàng chân mày thanh tú và đôi mắt trong trẻo của anh. Đầu ngón tay cô lướt qua sống mũi cao thẳng, cảm nhận đường nét rắn rỏi mà mảnh mai của khung xương con người. Khi anh chớp mắt, hàng mi dài khẽ rung động, đổ bóng xuống khuôn mặt, như ánh sáng của sự sống chân thực và rõ nét.

Môi anh hơi mím lại, còn vương chút khô ráp, bên má thấp thoáng một lớp râu xanh nhạt.

Cô áp môi lên, bị những sợi râu lởm chởm làm ngứa. Nhưng đồng thời, hơi ấm từ gò má anh cũng truyền sang cô, chân thực đến khó tin.

Anh không còn là ánh trăng dưới nước, chạm mãi mà không bắt được.

Ít nhất trong khoảnh khắc này, vầng trăng ấy hoàn toàn thuộc về cô.

Cô chưa từng nói với anh ba chữ "em yêu anh", nhưng tất thảy trong mắt cô đều đã viết rõ ràng như thế.

"Kỳ Chính Hàn, em rất yêu mùa xuân này."

"Mùa xuân?" Kỳ Chính Hàn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, gió tuyết vừa ngừng, bầu trời vẫn phủ một màu xám xanh. "Còn chưa đến đâu."

Cô nói: "Đã đến rồi."

Hôm sau, anh lại kiên trì làm cho cô một đĩa trứng xào cà chua.

Cô nhìn anh cẩn thận rửa từng quả cà chua một, nghiêm túc như một đầu bếp Michelin ba sao sắp đón tiếp khách quý. Những quả cà chua đỏ tươi nằm trong tay anh cũng trở nên cao quý hơn hẳn.

Nghĩ đến dáng vẻ anh nghiêm túc đi tìm người dạy nấu ăn chỉ vì một câu nói của cô, chắc hẳn anh trai anh cũng bị phen kinh ngạc. Tô Kiến Thanh cảm thấy buồn cười.

Kỳ Chính Hàn kiên nhẫn chờ đợi đánh giá của cô, căng thẳng đến mức tai cũng đỏ cả lên. Chính sự cố chấp này khiến Tô Kiến Thanh mềm lòng. Huống hồ so với đĩa thức ăn hôm qua, lần này cũng có chút tiến bộ. Cô gật đầu khen ngợi.

Kỳ Chính Hàn vui vẻ nói: "Tốt, vậy em ăn hết đi."

Nụ cười của Tô Kiến Thanh thoáng chùng xuống. Tại sao cô lại đi thương hại người đàn ông này chứ?

Anh thực sự cho rằng tay nghề của mình đã khá lên, tràn đầy kỳ vọng nói: "Sau này anh sẽ học thêm nhiều món nữa, cứ từ từ."

Một câu nói thản nhiên khiến mắt cô bỗng dưng đầy ắp nước. Tô Kiến Thanh cúi đầu, vội vã ăn hai miếng cơm, không để anh phát hiện điều gì kỳ lạ.

Cuối cùng, Kỳ Chính Hàn đề nghị: "Hay là dạo quanh trường Trung học số 3 với anh nhé?"

"Trường Trung học số 3?" Cô ngẩng lên, hỏi nhỏ.

"Là trường cũ của anh."

Tô Kiến Thanh ngừng lại một chút rồi gật đầu: "Cũng được."

Ngày hôm đó quả thực trời đẹp trở lại, những bồn hoa bên đường dần dần có màu sắc, báo hiệu mùa xuân đã đến. Tuy nhiên, mùa tuyết tan, nhiệt độ vẫn còn khá thấp. Trước khi ra ngoài, Tô Kiến Thanh đeo khẩu trang và đội mũ, gần như che kín người mình. Dù sao bây giờ cô cũng là người nổi tiếng.

"Bạn trai ngầm không thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của em được." Cô nói như thế với anh.

Kỳ Chính Hàn cười, gật đầu: "Hiểu rồi, vậy anh sẽ nhẫn nhục chịu đựng, làm người đàn ông đứng sau nữ minh tinh."

Tô Kiến Thanh mỉm cười, đi qua nắm tay anh: "Thật biết điều."

Trong kỳ nghỉ Tết, trường học đóng cửa. Cổng trường Trung học số 3 đóng chặt, nhưng với Kỳ Chính Hàn thì đó không phải vấn đề lớn, anh bước tới nói chuyện vài câu với bảo vệ, nhanh chóng dẫn Tô Kiến Thanh vào một cách hợp pháp. Khuôn viên trường trong kỳ nghỉ khá vắng vẻ, chỉ có lá cờ quốc gia tung bay mạnh mẽ trong ngọn gió lạnh lẽo trên quảng trường.

Họ đi đến phòng truyền thống của trường. Người quản lý đang đứng trước cửa đọc báo, lười biếng tận hưởng ánh nắng rực rỡ của buổi chiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!