Tô Kiến Thanh cười xong lại thở dài: "Em nói thật đấy, em sợ Giang Liễm sẽ thấy ngại."
Anh vẫn giữ giọng điệu thờ ơ, thậm chí còn không chút nể nang: "Lo gì chuyện của người khác. Nếu cô ấy cũng có bạn trai chiều chuộng, thì cứ việc để anh ta mua cho."
Cô khẽ cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc vương miện quý giá vô ngần.
Rồi nghe giọng anh vang lên bên tai: "Đội vào, ra đây gặp anh."
Tô Kiến Thanh ngạc nhiên: "Anh đến rồi à?"
Kỳ Chính Hàn khẽ khàng cười: "Không yên tâm về em, chẳng lẽ anh không nên đến xem một chút?"
Tô Kiến Thanh hỏi: "Thế chẳng phải lại làm lỡ công việc của anh sao?"
Anh đáp ngay: "Em nói ngược rồi, luôn là công việc làm lỡ chuyện anh gặp em."
Nói chuyện với anh, cứ như đang ngâm mình trong mật ngọt. Ngọt đến mức không chân thực. Tô Kiến Thanh mỉm cười: "Được rồi, nghe anh vậy. Em sẽ đội, chỉ mong đừng có ai nhân chuyện này mà đồn thổi linh tinh."
Tô Kiến Thanh đứng trước gương, chăm chú nhìn chiếc vương miện trên mái tóc mình. Dưới ánh đèn rọi, nó càng thêm lấp lánh, rực rỡ đến chói mắt, phối cùng bộ váy hôm nay lại càng hoàn hảo. Trông cô lúc này, chẳng khác nào một nàng công chúa được cả thế gian ưu ái.
Tối nay, Giang Liễm mặc chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt. Trong ánh nhìn lướt qua của Tô Kiến Thanh, cô ấy giống như một đóa cúc nhỏ đang tung bay. Giang Liễm vừa đến đã tươi cười, phấn khích chỉ vào chiếc vương miện trên đầu Tô Kiến Thanh: "Đẹp thế! Bên thương hiệu cho mượn à?"
Tô Kiến Thanh cụp mắt, nhỏ giọng trả lời: "Là quà của bạn trai."
Giang Liễm có hơi sửng sốt, rồi cười tươi, không tiếc lời khen ngợi: "Sướng quá ta, nhìn đẹp lắm."
Tô Kiến Thanh mỉm cười: "Cảm ơn."
Tối nay Thịnh Yến đến muộn. Cậu mặc bộ vest nhung màu xanh đậm, tóc chải gọn gàng, thắt một chiếc nơ nhỏ, dáng vẻ chỉnh tề bước vào khu vực chờ tìm các anh chị đồng nghiệp. Giang Liễm đùa: "Bận vậy mà vẫn tranh thủ thời gian đi thảm đỏ à?"
Thịnh Yến cười tít mắt: "Không phải bận, do quá nổi tiếng nên bị fan vây kín cả đường."
Cậu nói xong thì quay đầu tìm Tô Kiến Thanh.
Cô đứng phía sau đám đông, hơi cúi đầu. Một lọn tóc không bị vương miện ép xuống buông rơi trước trán, nét bướng bỉnh lộn xộn ấy vô tình tô điểm chút sinh động cho gương mặt vốn được trang điểm chỉn chu. Chiếc váy dạ hội kiểu trễ vai để lộ đôi vai trần trắng nõn trong làn không khí lạnh giá. Dẫu là lần đầu tham gia, nhưng dường như cô đã quen với những khung cảnh như thế này từ lâu.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô vươn cánh tay thon dài, bình thản chỉnh lại nếp váy.
"Có hồi hộp không?" Giọng nói nhắm thẳng vào cô, Tô Kiến Thanh ngước lên nhìn Thịnh Yến.
Cô lắc đầu: "Cũng ổn."
Cậu quay sang hỏi Giang Liễm: "Còn chị?"
Giang Liễm cũng lắc đầu.
Thịnh Yến giả vờ chán nản: "Ai dà, thế này làm em chẳng có chút cảm giác tiền bối nào hết."
Giang Liễm cười: "Vậy để nể mặt cậu, chị sẽ giả vờ căng thẳng một chút. Lát nữa khi phỏng vấn, em giúp chị chặn bớt phóng viên nhé?"
Thịnh Yến nói: "Em chỉ giúp chị xử lý mấy câu hỏi hóc búa thôi, cũng phải để chị có cơ hội thể hiện chứ."
Giang Liễm chắp tay, nói với vẻ khách sáo: "Đa tạ đã chiếu cố, tương lai ảnh đế."
Thịnh Yến vui vẻ chỉnh lại chiếc nơ trên cổ, nghiêng đầu cười: "Mượn lời may mắn của chị nhé, tương lai ảnh hậu."
Tô Kiến Thanh chỉ nhẹ nhàng cười, im lặng nghe hai người một câu lại một câu tâng bốc lẫn nhau.
Bị trực giác thôi thúc, cô vô thức nghiêng đầu nhìn về khu vực ghế ngồi kín phía sau hội trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!