Chương 33: (Vô Đề)

Khi yêu một người, chẳng khác nào li3m mật trên lưỡi dao. Ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, chiếc xe lao vút về phía trước, như thể đang đưa cô vào màn đêm. Tô Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn bãi cỏ hoang vu dưới chân cầu vượt, bên tai lắng nghe từng nhịp thở của người đàn ông bên cạnh.

Bản dựng thô của bộ phim "Phong Nguyệt" đã hoàn thành, Kỳ Chính Hàn nhận được tệp, lướt qua một lượt. Khi nhạc phim kết thúc, anh lại tua về đoạn mở đầu: "Thế này đã được chưa?"

Tô Kiến Thanh theo ánh mắt anh, nhìn vào chiếc máy tính bảng đặt trên đùi anh.

Dòng chữ giới thiệu dần hiện ra, tên nhà sản xuất đầu tiên là Kỳ Chính Hàn. Khi cái tên ấy phai đi, ngay sau đó, ba chữ Tô Kiến Thanh chậm rãi hiện lên màn hình.

Trong khoảnh khắc ấy, hai cái tên như hòa làm một, dây dưa quấn quýt, khó lòng tách rời.

Tô Kiến Thanh bật cười: "Xong rồi, giờ thì cả thiên hạ đều biết em với anh đang vụng trộm."

"Vụng trộm?" Anh không hài lòng với cách cô dùng từ, sửa lại. "Đây gọi là quang minh chính đại bày tỏ tình yêu."

Cô nhắc nhở: "Đừng tùy tiện nói ra chữ yêu."

Anh không trả lời, khép lại máy tính bảng, sau đó trò chuyện cùng cô: "Còn bao lâu nữa thì đóng máy?"

Cảnh quay ở Thân Thành sắp hoàn thành, cô đã lặng lẽ đếm ngược từng ngày để quay về bên anh, chính xác đến từng con số. Nhưng lúc này, cô chỉ nói: "Không rõ lắm, chắc hơn hai tháng."

Kỳ Chính Hàn nói: "Đến lúc đó nhớ báo trước, anh sẽ thu xếp thời gian."

Tô Kiến Thanh đương nhiên nhớ rõ, anh đang nói đến chuyện muốn đưa cô đi ngủ đông. Cô tự giễu: "Giờ thì ngay cả giám đốc Kỳ cũng phải theo lịch trình của em rồi."

Anh gật đầu: "Còn không phải sao. Sau này em nổi tiếng sẽ càng bận hơn nữa."

Tô Kiến Thanh nói: "Nghe thôi đã thấy mệt, vậy thì em không muốn nổi tiếng nữa, cứ thế này cũng tốt mà."

Kỳ Chính Hàn cười rạng ngời: "Anh cũng mong em đừng quá nổi, đến lúc có nhiều fan rồi, chắc anh ghen không xuể mất."

Cô nói: "Làm gì có ông chủ nào suy nghĩ như anh chứ, tiền đầu tư chẳng phải đổ sông đổ bể hết ư?"

Anh thản nhiên đáp: "Ngàn vàng cũng không đổi được niềm vui của anh. Với lại, anh đâu có xem em là khoản đầu tư."

Tô Kiến Thanh gật đầu: "Đúng vậy, anh coi em là trò tiêu khiển."

Kỳ Chính Hàn bất đắc dĩ "chậc" một tiếng: "Lại bắt đầu rồi."

Cô mím môi cười. Trước khi rời đi, Tô Kiến Thanh nói thêm: "Nói trước đấy, lần sau nếu anh lại hứng lên rồi gọi em về, em nhất định không đồng ý đâu. Trừ khi anh lái máy bay riêng đến đón em."

Anh nghiêm túc đáp: "Anh cũng muốn lắm, chỉ là làm vậy sẽ hơi khoa trương."

Tô Kiến Thanh ngạc nhiên: "Anh thực sự có máy bay riêng à?"

Kỳ Chính Hàn nhướng mày: "Muốn thử không?"

Xe dừng lại, cô mở cửa bước xuống, vừa đi vừa nói: "Người giàu thực thụ không khoe khoang đâu, cứ giữ lại mà dùng đi, tạm biệt."

Kỳ Chính Hàn mỉm cười, giơ tay vẫy nhẹ.

Kỳ Chính Hàn nhắn tin dặn cô chuyên tâm quay phim. Tô Kiến Thanh cạn lời, cô có yên tâm được hay không chẳng phải phụ thuộc vào tâm trạng của anh sao? Nói ra mà không thấy ngại à.

Tháng Mười, tiết trời sang thu, Tô Kiến Thanh bận rộn trên phim trường. Hai bộ phim quay xong, đạo diễn đều không tiếc lời khen ngợi cô. Không rõ là thật lòng hay chỉ muốn cho cô chút thể diện, nhưng điều đó khiến cô không ngừng tự vấn bản thân.

Mãi đến khi tiền bối kỳ cựu như Thẩm Tu cũng dành cho cô sự công nhận, cô mới thực sự có chút tự tin vào diễn xuất của mình.

Tô Kiến Thanh có nền tảng chuyên môn tốt, điều này đã thể hiện từ khi còn đi học. Nhưng diễn xuất chỉ là một yếu tố trong con đường nổi tiếng, ngoại hình của cô không nằm trong khuôn mẫu phổ biến để nhanh chóng nổi danh. Kỳ Chính Hàn còn nhìn thấu điều đó sớm hơn cô, thế nên anh mới bảo cô đi đóng phim nghệ thuật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!