Kỳ Chính Hàn tự tay làm tặng Tô Kiến Thanh một chiếc bánh trung thu, còn là hình trái tim. Chút lãng mạn ngây ngô này thực sự khiến cô vui đến mức không giấu được nụ cười. Cô hỏi anh học ở đâu, anh đáp là bà chủ bếp dạy
Nhân sen ngọt bùi, cắt một miếng nhỏ, cô chậm rãi thưởng thức. Vị ngọt lan trên đầu lưỡi, tâm trạng cũng theo đó mà chuyển trời quang mây tạnh. Con gái quả nhiên dễ dỗ dành như vậy.
Tô Kiến Thanh không hỏi, có phải vì ngày đặc biệt này mà anh cố tình gọi cô về không. Nếu đúng là thế, vậy thì những vất vả đường xa cũng có thể tạm gác qua một bên.
Kỳ Chính Hàn cũng chẳng nói, rằng đã rất nhiều năm rồi anh không còn khái niệm Trung thu. Trong cuốn từ điển cuộc đời anh, chưa từng xuất hiện hai chữ "đoàn viên".
Anh lặng lẽ nhìn cô ăn hết chiếc bánh, từng miếng từng miếng, không hề tranh với cô một chút nào.
Ánh trăng xuyên qua ô cửa rộng, phủ lên mái tóc cô một màu trắng sáng. Kỳ Chính Hàn đưa tay lau vụn bánh bên khóe môi cô. Hai bóng người đổ dài lên tường, trong những thanh âm khe khẽ của tiếng nhai, tiếng thở, lần đầu tiên, anh thấy nơi này thấp thoáng chút hơi thở của gia đình.
Nhưng nếu gọi đây là nhà, e rằng chưa đủ. Cũng giống như một tòa lâu đài nguy nga được chắp vá từ những mảnh vụn ấm áp, đẹp đẽ nhưng mong manh.
Sự ấm áp ấy như một bọt nước, chạm vào là vỡ tan.
"Ngon không?" Anh hỏi.
"Em thấy tay nghề anh cũng ra gì đấy. Sau này không làm ông chủ nữa thì có thể đi làm đầu bếp." Tô Kiến Thanh giơ ngón cái lên tán thưởng.
Anh chỉ làm một cái, không còn cái thứ hai. Tô Kiến Thanh có hơi tiếc nuối.
Kỳ Chính Hàn vỗ về cô: "Vậy năm sau lại đến, mỗi năm làm cho em một cái."
Tô Kiến Thanh không thực sự tin vào lời hứa này, nhưng vẫn mỉm cười đồng ý: "Được."
Chuông cửa vang lên, cả hai cùng nhìn qua cửa sổ.
Chỉ một giây sau, Kỳ Chính Hàn nhanh chóng xoay người ra ngoài, Tô Kiến Thanh cũng theo anh đi về phía cửa.
Một người phụ nữ bước xuống từ chiếc xe đỗ trước nhà, trên tay ôm một đứa trẻ, tay kia dắt theo một đứa khác.
Tô Kiến Thanh đứng từ xa đã nhìn thấy. Khi đến bậc cửa, cô tự giác dừng bước, không theo anh đi tiếp. Kỳ Chính Hàn vẫn đi về phía trước, tiến lên đón người.
Bằng trực giác của phụ nữ, dù chưa thấy rõ khuôn mặt người kia, Tô Kiến Thanh đã đoán được thân phận của cô ấy.
Cô như bị đóng đinh tại chỗ, không thể cử động, cũng không thể kiểm soát biểu cảm đang dần trở nên cứng đờ. Cuộc gặp gỡ bất ngờ này khiến Tô Kiến Thanh không có cách nào bình thản mỉm cười chào hỏi.
Gương mặt bình tĩnh của cô như muốn vỡ vụn, lòng bàn tay càng lúc càng túa nhiều mồ hôi lạnh.
Nếu có thể biến mất ngay lúc này, cô nhất định sẽ không ở lại. Cảm xúc cuộn trào, sự hèn nhát quấn chặt lấy cô, chỉ muốn quay lưng chạy trốn.
Vị ngọt của bánh trung thu còn chưa tan hết trong miệng, ánh trăng lạnh lẽo trên cao lại phủ lên cô một tầng đắng chát chẳng thể xua đi.
Đứa bé lớn là anh trai, vừa thấy Kỳ Chính Hàn liền chạy đến. Anh thuần thục đón lấy, ôm nó vào lòng.
Đứa bé nhỏ là em gái, vẫn đang ngủ say trong vòng tay mẹ.
Kỳ Chính Hàn dẫn Liêu Vũ Mân vào nhà, một tay ôm cậu bé, tay còn lại đưa ra nhéo lấy cằm Tô Kiến Thanh: "Gọi chị dâu đi."
Người phụ nữ trước mặt đã đến rất gần.
Tô Kiến Thanh nở nụ cười gượng gạo: "Chào chị dâu."
Liêu Vũ Mân nhìn Tô Kiến Thanh, đùa một câu với Kỳ Chính Hàn: "Hôm nay còn giấu người đẹp trong nhà nữa à? Xem ra chị đến không đúng lúc rồi."
Kỳ Chính Hàn cũng chẳng khách khí: "Đúng là không đúng lúc, đi đi."
Cô ấy cười: "Cho bọn trẻ vào uống miếng nước đã chứ? Đừng có vô tâm vậy, ngay cả cửa cũng không cho vào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!