Tô Kiến Thanh cúi đầu nhắn tin, bên tai là tiếng gió đêm xao động của Thân Thành. Tin nhắn còn chưa viết xong, điện thoại đã rung lên, Kỳ Chính Hàn gọi tới.
Cô hoảng hốt ngắt máy.
Phản ứng hơi quá khích này khiến Đinh Vũ Viện ngồi bên cạnh bật cười: "Sao thế? Bị kiểm tra à?"
Tô Kiến Thanh ngẩng lên nhìn cô, chỉ ba giây sau, ánh đèn flash lướt qua, rọi sáng gương mặt của Đinh Vũ Viện. Lúc này, cô mới phát hiện nhan sắc của người trước mặt khác xa trên phim ảnh.
Cô ấy đã chỉnh sửa đôi chỗ.
Mở góc mắt, gọt cằm. Khuôn mặt so với trước kia tinh xảo hơn hẳn, nhưng cũng để lộ rõ dấu vết dao kéo. Tinh tế và tự nhiên, không thể cùng tồn tại trên một gương mặt được nhào nặn lại.
Đinh Vũ Viện lại nói: "Không sao, cô cứ nghe đi. Tôi sẽ im lặng."
Tô Kiến Thanh không trả lời.
Kỳ Chính Hàn cũng không gọi lại nữa.
Cô liên hệ với Đinh Vũ Viện qua Weibo. Với một ngôi sao sở hữu hàng chục triệu fan, tin nhắn cá nhân rất dễ bị cuốn trôi. Nhưng chỉ một dòng nhắc đến Kỳ Chính Hàn, Đinh Vũ Viện liền phản hồi ngay.
Hai người cùng đến một quán bar.
Tô Kiến Thanh chưa từng đặt chân đến nơi này, cử chỉ có phần gò bó, lặng lẽ theo sau Đinh Vũ Viện.
Ngồi xuống bàn, cô bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với lời mời "uống chút gì đó" của đối phương. Nơi này chẳng thích hợp để nói chuyện chút nào. Vị trí đối diện, Đinh Vũ Viện lớn tiếng hỏi cô muốn uống gì, Tô Kiến Thanh xua tay.
Chẳng mấy chốc, phục vụ mang lên một khay cocktail bạc hà đã pha sẵn. Lá bạc hà gắn trên thành ly, khẽ đung đưa dưới làn gió điều hòa.
Nhận thấy sự căng thẳng của cô, Đinh Vũ Viện liền xích lại gần, vòng tay ôm vai cô, một tay cầm lấy hộp xúc xắc, lắc nhẹ: "Biết chơi đoán điểm không?"
Cô lắc đầu.
"Tôi dạy cô."
Tô Kiến Thanh: "Không muốn chơi."
Đinh Vũ Viện nói: "Thế này đi, nếu cô thắng, tôi hỏi gì đáp nấy, mà trả lời không được thì tôi uống. Còn nếu cô thua, cô uống, sao hả?"
Bốn chữ "hỏi gì đáp nấy" suýt khiến Tô Kiến Thanh lung lay. Nhưng cô có nguyên tắc của mình, sẽ không so tửu lượng ở những nơi thế này. Vì vậy cô điềm đạm nói: "Không chọn cái nào hết."
Đinh Vũ Viện cười lớn: "Cô thú vị đấy."
Cô ấy đặt hộp xúc xắc xuống bàn, cúi đầu châm một điếu thuốc, rít nhẹ một hơi đầy thành thục: "Cô muốn biết gì, cứ hỏi."
Tô Kiến Thanh nhìn gương mặt đối phương. Cô tin rằng giữa con người với nhau luôn tồn tại từ trường, ai hợp ai không, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể cảm nhận. Thế nên, cô chẳng muốn vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Chị và anh ấy sao lại chia tay vậy?"
Đinh Vũ Viện nhả một làn khói, hương trà nhàn nhạt vấn vít trong miệng Tô Kiến Thanh.
Cô ấy nói: "Tôi chưa từng ở bên anh ta."
Tô Kiến Thanh ngỡ ngàng: "Sao lại thế?"
Đình Vũ Viện: "Vì khi đó tôi chưa đủ tuổi. Anh ta cũng chẳng mong đợi gì ở tôi, cốt yếu là thích gương mặt này thôi."
Lờ mờ nhớ lại năm sinh của Đinh Vũ Viện, cô ấy thực sự chỉ lớn hơn Tô Kiến Thanh có một hai tuổi, thậm chí còn nhập học từ sớm.
Lúc này, tâm trạng của Tô Kiến Thanh vô cùng phức tạp, không nhìn cô ấy nữa, chỉ siết chặt quai túi trên đùi, ngón tay vô thức miết đi miết lại.
Đinh Vũ Viện nhướng mày, tò mò hỏi: "Bên ngoài người ta đồn thế nào? Nói anh ta cấm sóng tôi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!