Suốt quá trình chẳng ai lên tiếng, chỉ có âm thanh hòa quyện của cơ thể. Tô Kiến Thanh yếu ớt nằm dưới thân anh, đôi mắt rủ xuống, cánh môi khẽ mấp máy: "Chính Hàn, em không còn sức nữa."
Giây tiếp theo, eo cô bị nâng lên. Kỳ Chính Hàn bế cô vào phòng tắm rửa sạch người. Sau đó, anh ở lại hút một điếu thuốc, súc miệng xong mới bước ra ngoài. Tựa vào cửa, anh nhìn cô một lúc.
Tô Kiến Thanh dựa vào đầu giường đọc thơ của Baudelaire. Cô đeo kính, gương mặt thanh tú, mái tóc dài rủ xuống bờ vai, rất chuyên tâm đọc sách.
Kỳ Chính Hàn vén chăn ngồi xuống giường, rút quyển sách khỏi tay cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gập một góc trang rồi đặt sang bên.
Tô Kiến Thanh nhíu mày: "Đừng có gập sách của em."
Anh liếc nhìn chiếc bookmark còn cầm trên tay cô, tiện thể lấy luôn, đặt lên bìa sách, nơi với vẻ lơ đãng: "Gập rồi thì thôi, mai mua quyển mới cho em."
"Không có giống." Cô tháo kính xuống, lạnh nhạt nói.
Kỳ Chính Hàn khẽ cười: "Có gì khác chứ? Ai tặng mà quý thế?"
Tô Kiến Thanh không đáp, chỉ lấy quả dâu tây trên tủ đầu giường bỏ vào miệng. Tay đặt lên đầu gối đang co lại, ấn điều khiển, chuyển kênh xem tivi.
Thấy cô không trả lời, Kỳ Chính Hàn rủ mắt nhìn, không chịu bỏ qua: "Ai tặng?"
"Bạn trai cũ." Cô nói.
"Tên gì?" Anh tò mò.
Tô Kiến Thanh tỏ vẻ thản nhiên: "Liên quan gì đến anh?"
Một tiếng cười khẽ vang bên tai.
Vai cô bị kéo lại, theo lực tay của anh mà ngả sang một bên, gò má áp lên bờ vai anh, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm bao bọc.
"Vừa nãy có đau không?" Kỳ Chính Hàn chạm vào mặt cô.
Tô Kiến Thanh chưa kịp hiểu anh đang nói gì, ngước lên bắt gặp đôi mắt ánh lên vẻ áy náy.
Gương mặt anh viết rõ hai chữ hối lỗi, có lẽ vì hành động hơi thô bạo hoặc lời nói quá đáng ban nãy. Vừa đánh xong, giờ đã vội vàng dỗ dành.
"Đau không?" Anh lại kiên nhẫn hỏi.
Cô không hiểu nổi: "Anh trai à, đã hơn một tiếng rồi đấy. Đứt có một sợi tóc, mà đau lâu thế à?"
Anh bật cười, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn. Nhẹ nhàng, ấm áp, như cách anh dịu dàng xoa dịu khiến cô mềm lòng.
"Gầy lại rồi hả?" Bàn tay anh siết nhẹ.
Tô Kiến Thanh đẩy cổ tay anh ra: "Không biết, lâu rồi em không cân."
Kỳ Chính Hàn nói: "Phải ăn nhiều vào."
Cô không tiếp tục vùng vẫy, mặc kệ anh. Nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói: "Em có ám ảnh, hồi nhỏ rất béo nên bị người ta bắt nạt, nên anh đừng bảo em tăng cân nữa."
Anh tò mò: "Hồi nhỏ em béo lắm à?"
Cô đáp: "Vừa lùn vừa béo."
Kỳ Chính Hàn nghe vậy, ánh mắt dừng trên người Tô Kiến Thanh, nhìn đến mức cô cũng cảm thấy gai người, bèn hỏi: "Em đẹp đến thế sao?"
Anh đáp: "Cũng tạm." Chắc là lời thật lòng, không dễ nghe lắm, đúng là kiểu thành thực đến đáng ghét.
Sau đó lại nói: "Anh đang nghĩ không biết hồi nhỏ em trông thế nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!