Tô Kiến Thanh chợt nhớ ra một việc, bèn hỏi Kỳ Chính Hàn xem Lục Bồi Văn có vì cô mà mất vui trong bữa tiệc không. Anh trả lời đã nói chuyện thỏa đáng, còn bảo sau này có dịp sẽ dẫn cô đi ăn riêng với Lục Bồi Văn.
Tô Kiến Thanh tò mò, hỏi anh định làm gì nữa, Kỳ Chính Hàn mới nói Lục Bồi Văn đang làm giám chế phim.
Tô Kiến Thanh suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Sau khi tạm biệt, Tô Kiến Thanh tập trung vào việc quay phim. Cận Tết, điện thoại từ hai vị phụ huynh tới dồn dập hơn. Ban đầu cô cũng tính về nhà, nhưng lúc nhớ ra thì vé tàu đã bán hết. Cô biết Kỳ Chính Hàn chắc chắn có cách, nhưng không muốn phiền anh.
Thế là lần đầu tiên, cô đón Tết xa nhà.
Tô Kiến Thanh đến tìm Vương Doanh Kiều mấy lần mà không gặp. Mãi đến đêm giao thừa, thấy ánh đèn trong phòng khách cô ấy bật sáng, cô mới ghé siêu thị mua ít thức ăn rồi qua gõ cửa.
Bên trong vọng ra tiếng bước chân, Vương Doanh Kiều mở cửa, lúc nhìn thấy cô thì dứt khoát đóng sập cánh cửa lại.
Tô Kiến Thanh vẫn tiếp tục gõ.
Không mạnh, cũng chẳng dồn dập, cứ mười giây lại gõ một lần, nhưng cũng đủ làm Vương Doanh Kiều phát cáu.
Cuối cùng cô giật mạnh cửa ra, trừng mắt lườm Tô Kiến Thanh rồi quay người vào phòng ngủ, rầm một tiếng khóa trái lại.
Tô Kiến Thanh thấy trên bàn ăn có một ít bánh quy và đồ ăn vặt, bèn bước tới dọn dẹp giúp.
Khu bếp trong nhà Vương Doanh Kiều gần như không được dùng đến, Tô Kiến Thanh tỉ mỉ lau dọn rồi vào trong nấu cơm. Mùi thức ăn nóng hổi lan tỏa, hương thơm len lỏi vào phòng ngủ. Cuối cùng, Vương Doanh Kiều không chịu nổi nữa, lẳng lặng đi ra.
Ngồi xuống bàn, cô vẫn không quên mỉa mai: "Sao không đi ăn Tết với ông anh tốt của cậu?"
Tô Kiến Thanh không để bụng, kiên nhẫn đặt bát đũa xuống: "Cậu cũng thế thôi."
Vương Doanh Kiều nói: "Chu Già Nam có rủ tớ mà, chẳng qua là tớ không chịu thôi."
Tô Kiến Thanh hơi dừng tay, mất ba đến năm giây mới đặt đôi đũa vào bát Vương Doanh Kiều: "Sao không đi?"
"Nhà anh ấy lắm chuyện, đến chỉ tổ thêm bực."
Tô Kiến Thanh hỏi: "Cậu gặp họ rồi?"
Vương Doanh Kiều vừa nhai cơm vừa kể: "Năm ngoái, Chu Già Nam có đưa tớ về, trong nhà định sắp xếp hôn sự cho anh ấy, cơ mà thằng chả chẳng muốn thế là lôi tớ ra làm bia đỡ. Tớ chịu đủ cái kiểu hào môn ấy rồi, mẹ ảnh thì chẳng buồn nhìn tớ, ông nội ảnh thì như Diêm Vương vậy."
Nói một tràng xong, Vương Doanh Kiều mới nhớ ra hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, thế này chẳng phải mất mặt lắm sao?
Thế là lập tức im bặt, cúi đầu vớ lấy một miếng sườn chua ngọt, nhai rào rạo.
Tô Kiến Thanh vẫn đang suy nghĩ về lời nói của cô, Lúc này, Vương Doanh Kiều chợt kêu lên: "Mặn quá, lại cho thừa đường rồi."
Cô hoàn hồn, thấy Vương Doanh Kiều nhét đầy một miệng cơm, bỗng nhớ tới lần mình nấu ăn cho Kỳ Chính Hàn, vậy mà anh chưa từng chê lấy một câu.
Tô Kiến Thanh lại hỏi: "Gã có định cưới cậu không?"
"Cậu hỏi gì mà ngốc thế." Vương Doanh Kiều có vẻ rất muốn trút hết tâm sự nhưng vẫn cố kiềm chế. Gương mặt cô hiện rõ sự giằng co, nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tô Kiến Thanh, cô cuối cùng cũng nhịn không nổi. "Ờ thì, tớ nói thật nhé. Cái thai lần trước… thực ra anh ấy rất muốn tớ giữ lại. Vì nếu làm vậy anh ấy sẽ có cớ để thoát khỏi gia đình mình. Nhưng cậu nghĩ tớ có thể sinh đứa bé đó sao? Dĩ nhiên là không rồi. Anh ấy bảo nếu tớ sinh con thì sẽ cưới tớ.
Tớ tin chắc cái lời dối trá ấy à!"
Tô Kiến Thanh không lên tiếng ngay, mãi một lúc sau mới khẽ hỏi: "Sao không thử xem?"
Vương Doanh Kiều lại nói: "Thử cái gì mà thử! Cậu đúng là đứng ngoài cuộc nên mới có thể nói nhẹ nhàng như vậy. Cậu nên biết lời hứa của bọn đàn ông đều là chó má cả! Nếu tớ không thể đảm bảo con mình có một cuộc sống đầy đủ hạnh phúc, tớ tuyệt đối sẽ không sinh nó ra."
Vương Doanh Kiều có thể làm quân cờ, có thể trở thành món hàng trao đổi, nhưng con cô thì không được.
Tô Kiến Thanh gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!