Vừa bước vào, Kỳ Chính Hàn đã ôm Tô Kiến Thanh vào lòng.
Ánh mắt cô lướt qua từng người trong phòng, toàn những gương mặt xa lạ, đến cả nhân vật chính của bữa tiệc là ai cô cũng không rõ. Đánh giá sơ qua một lượt, cô chỉ rút ra một kết luận đơn giản, trong số họ, người nổi bật nhất vẫn là Kỳ Chính Hàn.
Chu Già Nam ngồi ngay chính giữa sô pha, vắt chân lên nhau, bên cạnh đã đổi sang một người phụ nữ khác. Hắn trái ôm phải ấp, dáng vẻ phóng túng bất kham.
Những người khác đều ít nhiều liếc nhìn Tô Kiến Thanh, ánh mắt ngạc nhiên kèm theo những cái trao đổi đầy ẩn ý khiến cô đoán rằng hẳn là anh rất hiếm khi dẫn phụ nữ đến những nơi thế này.
Kỳ Chính Hàn đưa cô đến chỗ ngồi trống trong góc tối nhất, nơi ánh đèn chẳng thể rọi đến.
Bên cạnh cô là cửa sổ sát đất, rèm buông xuống tận chân. Khi vén lên, cô trông thấy khung cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn trong đêm, một góc nhìn khiến người ta hoảng hốt, nếu chẳng may rơi xuống từ đây e rằng tan xương nát thịt.
Kỳ Chính Hàn hỏi: "Hát một bài không?"
Tô Kiến Thanh lắc đầu.
Anh hơi cúi xuống, dịu dàng nhìn cô: "Vậy em muốn nghe gì? Anh hát cho em."
Cô lại lắc đầu.
Sau đó lại nghĩ ngợi, cô ghé sát lại, giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng xuyên qua âm thanh xập xình trong phòng, chui vào tai anh: "Em muốn uống một chút rượu."
Kỳ Chính Hàn đứng dậy, bước đến quầy phục vụ ở cửa, đích thân căn dặn nhân viên thay vì gọi cô ấy đến. Đúng là Kỳ Chính Hàn, luôn chu đáo với tất cả mọi người.
Anh hơi cúi xuống, trao đổi vài câu với cô phục vụ, chỉ một hành động đơn giản ấy thôi cũng trông như đang tán tỉnh. Cô gái nhỏ kia gương mặt ửng hồng, khẽ ngước mắt nhìn Kỳ Chính Hàn rồi vội vã gật đầu, quay người bước ra ngoài.
Tô Kiến Thanh quét mắt qua đống chai lọ trên bàn, tò mò hỏi: "Rượu ở đây không uống được à?" Rõ ràng anh chỉ cần với tay lấy một chai đưa cho cô là xong.
Kỳ Chính Hàn giơ tay rồi khẽ xua một cái, ra hiệu đừng động vào.
Nhưng anh không giải thích lý do.
Hai phút sau, Tô Kiến Thanh có trong tay một ly vodka.
Cô nhấp một ngụm, lập tức bị sặc đến ho khan: "Anh cho em uống rượu mạnh như vậy, có phải có ý đồ xấu không?"
Kỳ Chính Hàn cười một tiếng, giọng điệu bỡn cợt: "Anh mà có ý đồ thì cần gì phải chuốc rượu em?"
Tô Kiến Thanh tạm dừng để lấy lại nhịp thở, đến ngụm thứ hai mới dần thích ứng.
Micro lại về tay Chu Già Nam, hắn cất tiếng hát, âm thanh bao phủ cả một góc phòng. Tô Kiến Thanh tùy tiện nhận xét: "Gã hát cũng hay đấy chứ."
Kỳ Chính Hàn nghiêng đầu nhìn người đang cầm micro, rồi nói với cô: "Ừ, trước đây từng đoạt giải trong cuộc thi hát."
Tô Kiến Thanh ngạc nhiên: "Giỏi vậy? Sao không ra mắt luôn?"
Kỳ Chính Hàn nói: "Cuộc thi do cha cậu ta tổ chức, tổng cộng mười người tham gia."
Cô bật cười suýt sặc rượu, mặt đỏ bừng: "Tha cho em đi."
Ánh mắt anh khẽ cong, đưa tay lau giọt rượu đọng nơi khóe môi cô: "Uống ít thôi, lát lại say khướt."
Tô Kiến Thanh hỏi: "Em say rồi, anh đưa em về chứ?"
Anh vừa cười vừa đáp: "Không dám cam đoan."
Tô Kiến Thanh cong lên đôi mắt rạng rỡ, đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, hiếm khi làm nũng: "Vậy em cứ dính lấy anh."
Hứng thú của Kỳ Chính Hàn bị khơi lên, anh ôm lấy eo cô, cúi xuống hôn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!