Cuối cùng, cô không có cơ hội để thấy một đội ngũ đầu bếp như lời anh nói. Kỳ Chính Hàn đưa Tô Kiến Thanh ra ngoài ăn tối.
Người lái xe là thư ký của anh, một người đàn ông trẻ mà cô chưa từng gặp bao giờ. Trên đường đến nhà hàng, thư ký quay sang báo cáo: "Thưa tổng giám đốc, anh Chu vẫn đang chờ ngài liên lạc lại."
Kỳ Chính Hàn cởi áo vest, tiện tay đặt lên lưng ghế phía trước. Anh kéo lỏng cà vạt mà Tô Kiến Thanh vừa giúp anh thắt chặt lại, giọng điệu lãnh đạm: "Nói với cậu ta hôm nay tôi bận rồi."
Tô Kiến Thanh tò mò nhìn anh. "Hóa ra muốn hẹn anh cũng phải qua nhiều thủ tục vậy sao?"
Anh cười nhạt, như thể chuyện đó chẳng đáng để bận tâm. "Đó là người khác, em thì không giống."
Bàn tay anh lười biếng đặt lên đùi Tô Kiến Thanh, rồi chậm rãi nắm lấy tay cô, giọng điệu ngọt ngào của anh nghe như một đặc quyền hiếm hoi.
Cô hỏi: "Là Chu Già Nam phải không? Gã đó tìm anh làm gì?"
Anh đáp gọn: "Ăn rồi chơi."
"Em thực sự tò mò, tại sao anh lại thân thiết với con người đó được vậy?" Đây là điều cô cần nghe kỹ câu trả lời.
Kỳ Chính Hàn ngẫm nghĩ một chút rồi tóm gọn trong vài câu: "Trước đây đi học, đánh nhau rồi thành bạn."
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nhắc về quá khứ, cô lặng lẽ quan sát đường nét nghiêng trên gương mặt anh, như thể có thể nhìn thấy bóng dáng của anh thuở thiếu niên. So với ngày trước, Kỳ Chính Hàn bây giờ trầm ổn hơn, cũng rắn rỏi hơn. Dẫu sao mười năm đã trôi qua, lại là khoảng thời gian quan trọng nhất đời người, kinh nghiệm sống sẽ thay đổi ta không ít.
Cô nói khát nước, Kỳ Chính Hàn thuận tay lấy một chai nước từ hộc cửa xe đưa cho cô, chỉ còn một nửa, chắc là anh đã uống, nếu không anh sẽ không đưa một cách tùy tiện như vậy.
Tô Kiến Thanh cũng không nghĩ nhiều, vặn nắp chai uống một ngụm, sau đó tiếp tục câu chuyện: "Anh mà cũng từng đánh nhau cơ à?"
Anh hồi tưởng lại: "Hồi cấp ba, bọn anh có xích mích. Đánh nhau từ lớp học ra đến sân thể dục, cuối cùng bị thầy chủ nhiệm bắt đưa lên văn phòng."
"Rồi sao nữa?" Cô rất hứng thú với những câu chuyện kiểu này.
"Giáo viên bắt bọn anh bắt tay làm hòa."
"Thế có nắm không?"
"Nắm rồi." Anh lại bổ sung. "Tan học xong kéo nhau ra ngoài đánh tiếp."
Câu này chọc trúng huyệt cười của cô, Tô Kiến Thanh vỗ tay cười lớn, nhưng trong miệng vẫn còn một ngụm nước chưa kịp nuốt xuống, không thể bật thành tiếng, chỉ có lồng ngực rung lên bần bật.
Kỳ Chính Hàn một tay đỡ lấy vai cô, tay kia che lên miệng cô, đề phòng cô phun hết nước ra ngoài. Nhìn cô cười đến mức gập cả người, anh cũng không nhịn được mà bật cười theo.
Tài xế phía trước nghe thấy động tĩnh, chẳng rõ họ đang bàn chuyện gì mà vui vẻ đến vậy, nhưng cũng bị lây nhiễm bất giác cười theo.
Tô Kiến Thanh nuốt xuống ngụm nước, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc thì hai người đánh nhau vì cái gì?"
Nhắc đến chuyện này, Kỳ Chính Hàn bỗng ngập ngừng, liếc nhìn cô: "Em muốn biết?"
Câu này khiến cô càng thêm tò mò, Tô Kiến Thanh nhướng mày: "Chẳng lẽ em không nên biết?"
"Cậu ta giành bạn gái của anh."
Câu trả lời quá mức thẳng thắn khiến cô lặng người trong thoáng chốc: "Hai người cùng thích một cô gái ư?"
Anh nói: "Không phải, cậu ta chỉ muốn chọc tức anh thôi."
Anh nghiêng người về phía cô, thản nhiên kể lại những chuyện đã qua, đôi mắt không gợn chút cảm xúc, như thể chỉ đang thuật lại câu chuyện của người khác.
Tô Kiến Thanh chớp mắt, đột ngột hỏi: "Anh có vì em mà đánh nhau không?"
Anh bật cười: "Giờ không đánh nữa, người văn minh không động tay chân." Trong mắt anh, câu này lại vô cùng chân thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!