Chương 15: (Vô Đề)

Ôm một lúc, Kỳ Chính Hàn buông cô ra, nói: "Ăn cơm thôi, ăn xong dẫn em ra ngoài chơi."

Tô Kiến Thanh chỉnh lại quần áo, xoay người bưng nồi múc thức ăn, còn anh thì đi lấy bát đũa sạch.

Chiếc bàn vuông nhỏ, hai người ngồi vừa khít, thêm một người nữa cũng thấy chật.

Tô Kiến Thanh cầm một lon nước ngọt, vừa mở nắp thì ga bắn ra, ướt cả đầu ngón tay. Cô hơi khó chịu, khẽ nhíu mày.

Kỳ Chính Hàn ngồi đối diện, ánh mắt mang theo ý cười, như đang quan sát phản ứng của cô một cách thích thú.

Cô nói: "Đừng ngồi đó nhìn, đưa em khăn giấy đi."

Anh ngoan ngoãn đảo mắt tìm kiếm.

Tô Kiến Thanh: "Ngay sau lưng anh kìa."

Khăn giấy nhanh chóng được đặt vào tay cô. Tô Kiến Thanh lau qua tay và mặt bàn, vừa xong liền nghe thấy Kỳ Chính Hàn nói: "Anh cũng muốn uống."

Anh chỉ vào lon nước ngọt của cô.

Tô Kiến Thanh điềm nhiên đáp: "Chỉ có một lon thôi, để dành cho em, một con nhỏ bủn xỉn."

Ai bảo anh vừa chê cô xong? Cô nhất định phải chứng minh mình chính là người bủn xỉn nhất thế giới.

Kỳ Chính Hàn: "Vậy chia cho anh một ngụm nhé?"

Cô nói: "Mơ đi."

Tô Kiến Thanh nhanh chóng cắm ống hút vào lon, như sợ anh giành mất, rồi ngậm chặt ống hút, hút một hơi thật sảng khoái.

Anh thực sự chịu thua, đưa tay xoa trán, nhìn mà không nhịn được cười.

Đến lúc ăn cơm, Tô Kiến Thanh hỏi: "Anh định đưa em đi đâu chơi?"

"Em biết đánh gôn không?" Anh hỏi.

Không biết, đến chạm vào cũng chưa, nhưng vì sự sĩ diện nhất thời, Tô Kiến Thanh gật đầu trong bồn chồn.

"Vậy trượt tuyết thì sao?" Anh hỏi tiếp.

Cô lại gật đầu.

Kỳ Chính Hàn trầm ngâm một lúc, sau đó khẽ cười: "Cái gì cũng biết, vậy anh còn dạy em được gì đây?"

Tô Kiến Thanh hỏi: "Bình thường anh hay đi đâu chơi?"

"Lang thang khắp nơi." Anh thản nhiên đáp, nghĩ một chút rồi bổ sung. "Những chỗ đó đầy rẫy sự hỗn loạn, làm sao anh có thể đưa em đến đó?"

Cô bỗng dưng nhớ đến Chu Già Nam, đến mức suýt nuốt không trôi miếng cơm trong miệng. Kỳ Chính Hàn nói có lý. Suy nghĩ một lát, Tô Kiến Thanh đề nghị: "Hay mình đi xem kịch nói đi."

"Kịch nói?" Từ giọng điệu anh phản ứng, cô hiểu ngay trong cuộc sống của anh chưa từng xuất hiện hai chữ này. Nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý một cách thoải mái. "Cũng được."

Anh ăn nhanh hơn cô, sớm đã buông đũa. Nhìn cô thong thả nhai kỹ nuốt chậm, Kỳ Chính Hàn không nhịn được chọc ghẹo. "Ăn uống cũng thanh tao thế này à?"

Cô nói: "Như vậy sẽ không bị béo."

"Vậy em ăn nhanh lên, anh cần em mập lên thật nhanh."

Tô Kiến Thanh hơi khựng lại: "Cảm ơn anh đã gợi ý một phương pháp mới. Từ bây giờ, em sẽ đếm từng hạt cơm để ăn, không để anh thực hiện được âm mưu đâu." Cô vẫn ngang bướng như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!