Tô Kiến Thanh tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao. Tối qua, cô viết đến đoạn cuối thì ý thức trở nên hỗn loạn, vô thức gục xuống bàn ngủ quên, trên màn hình chỉ toàn những ký tự lộn xộn vô nghĩa.
Cô đưa tay xoa tóc, chỉnh sửa lại những đoạn bị lỗi rồi lưu nhật ký.
Bên ngoài, gió rít từng cơn, cả thế giới chìm trong một màu trắng xóa. Từ đây, cô có thể nhìn thấy những con hẻm chằng chịt phía trước, bỗng dưng nhớ đến những lối nhỏ quê nhà. Nhưng chung quy vẫn là hai nơi khác biệt.
Tuyết phủ dày trên mái ngói, trong sân một bà lão đang múc nước, cảnh vật nơi này mang theo sự yên bình, mệt mỏi và già nua hiếm thấy ở Yến Thành.
Nửa tháng sau, Tô Kiến Thanh gặp lại Kỳ Chính Hàn.
Ngay dưới nhà cô.
Cảm tạ trời đất, anh vẫn nhớ có một người đang chờ anh cho một lời giải thích.
Anh tự lái xe đến, lúc này đang ngồi trong xe, lặng lẽ đợi.
Cửa kính xe hạ xuống một nửa, anh khẽ cúi đầu nhìn tuyết rơi dưới ánh đèn đường, ánh mắt xa xăm như đang trầm tư suy nghĩ, cũng có thể chỉ đơn thuần là đang ngắm tuyết. Gương mặt người lạnh lùng, khí chất cô độc, đường nét sắc bén.
Anh vốn là một công tử phong lưu, cao quý ung dung, song lại luôn toát ra cảm giác cô tịch. Giữa phong thái ấy có một nét uể oải mơ hồ, như sự phóng đãng sau men say, như dư âm hoang hoải khi tiếng ca vũ khúc lặng dần.
Cảm giác này giống gì nhỉ? Nếu đặt vào bối cảnh xa xưa, thì dù nước mất thành tan anh vẫn có thể ung dung thổi nốt khúc tiêu cuối cùng.
Tự do phiêu dạt giữa nhân gian, thong dong ngắm mây trôi, hoa nở trước sân, có điều trong sự ung dung ấy lại là một tâm hồn lạnh lẽo, cánh cửa lòng kiên cố, không ai chạm tới được.
Lớp tuyết dày trên kính chắn gió cho thấy anh đã đợi rất lâu, Tô Kiến Thanh xách theo túi đồ vừa mua từ siêu thị, vô thức dừng bước. Anh ngồi đó nhìn tuyết rơi, còn cô thì nhìn anh, rất chăm chú.
Anh không thuộc về nơi cũ kỹ đầy bụi này. Thế nhưng vì cô, anh xuất hiện ở đây.
Thấy cô đến, Kỳ Chính Hàn nhanh chóng xuống xe, khoác thêm chiếc áo khoác dài màu đen, từng bước giẫm trên nền tuyết, chậm rãi tiến về phía cô.
Đôi chân anh dài và thẳng, quần tây đen càng tôn thêm khí chất cao quý.
Cô cả gan đứng yên tại chỗ, nhìn đến ngây người.
"Người bận rộn." Cô mỉm cười gọi anh, giọng trách móc nhẹ nhàng. "Đến cũng không biết mang một bó hoa à? Thật chẳng có chút lễ nghĩa nào."
Kỳ Chính Hàn thản nhiên vươn tay gỡ chiếc khẩu trang của cô xuống, khóe môi nhếch lên, giọng điệu vẫn là kiểu trêu ghẹo quen thuộc: "Sao em biết là không có?"
Tô Kiến Thanh cười: "Anh là người lúc nào cũng phô trương mà, có thứ gì tốt mà giấu giếm được chứ?"
Anh không đáp mà chỉ cúi đầu, tự nhiên nhận lấy túi đồ trong tay cô.
Tô Kiến Thanh đưa cho anh chiếc túi nilon màu đỏ: "Cầm giúp em con cá này."
Kỳ Chính Hàn không quan tâm, tiện tay cầm luôn cả hai túi còn lại.
Ngón tay đang tê dại vì xách đồ của cô cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút. Lúc này, tuyết lại rơi dày hơn. Tô Kiến Thanh đưa tay phủi lớp tuyết bám trên áo khoác của anh, ánh mắt vô thức dừng lại trên hàng mi của Kỳ Chính Hàn, nơi mấy bông tuyết nhỏ đang đậu xuống, nhưng cô không biết nên dùng tư thế nào để giúp anh phủi đi.
Kỳ Chính Hàn khẽ chớp mắt, những bông tuyết tự nhiên rơi xuống, tan thành giọt nước trên gò má, nhìn như một giọt lệ vô tình đọng lại.
Tô Kiến Thanh giơ tay lau giúp anh, cảm nhận được làn da hơi lạnh.
Kỳ Chính Hàn chợt lên tiếng: "Sờ túi của anh đi."
Cô nghĩ anh muốn lấy thứ gì đó, bèn thuận theo, đưa tay sờ vào túi áo khoác.
"Quần cơ." Anh chỉnh lại.
Tô Kiến Thanh hơi do dự, sau đó cẩn thận vén một góc áo khoác và len lén lùa tay vào túi quần anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!