Tôi sinh ra ở Vân Khê, một thị trấn nhỏ ở miền Nam Trung Quốc.
Cha tôi là giáo viên dạy hí kịch, còn mẹ tôi kinh doanh phòng bài. Tôi lớn lên trong tiếng đánh ồn ào của ván mạt chược, lời lẽ thô kệch của đám đàn ông và cả làn khói thuốc vấn vít trong không gian.
Nước sông dập dềnh cuốn theo đám bèo trôi dạt qua bến tàu, tôi ngồi trong mùa mưa dai dẳng, cặm cụi rửa từng quân mạt chược. Đó là mùa xuân ngay sau tháng Ba rực rỡ, phảng phất mùi gỗ mục ẩm ướt ngai ngái trong không khí.
Giang Nam là thế, mùa hoa rơi cũng là mùa mưa dầm dề không dứt, hòa cùng mùi ẩm mốc của vạn vật mục ruỗng. Tôi đã sống hai mươi năm giữa vùng đất ấy.
Mẹ tôi là một người làm ăn, bà thường xuyên bận rộn, tất bật giữa dòng người qua lại, khó mà tách khỏi mùi tiền và sự xô bồ của cuộc sống. Dù vậy, bà chưa bao giờ là kiểu người khéo léo, giỏi xoay xở. Bản tính bà vốn nóng nảy, ghét những điều chướng tai gai mắt, cũng chẳng bao giờ chấp nhận nhân nhượng.
Còn cha tôi là một người thầy, ông lạc quan, thong dong, nho nhã và trầm tĩnh, suốt ngày chỉ đắm mình trong sách vở, thi ca.
Miệng lưỡi của mẹ sắc bén, mỗi khi có chuyện xảy ra, bà luôn bắt tôi tìm lỗi sai ở chính mình. Vì vậy, tôi không hay tâm sự với bà, cũng dần học cách né tránh con người thực của bản thân.
Còn cha thì luôn động viên tôi. Ông thích khen con gái mình.
Tôi là sự kết tinh của hai con người hoàn toàn đối lập, mang trong mình một nửa tính cách của mỗi người. Thế nên tôi trở thành một kẻ hay mâu thuẫn với chính mình.
Tôi là con một trong nhà, tính cách kín kẽ, nội tâm và điềm đạm. Tôi lớn lên trong vòng tay bảo bọc của cha mẹ, cho đến năm mười tuổi. Khi đó, tôi đã gặp phải một số chuyện.
Mọi việc bắt đầu từ bọn nhóc con ấy.
Năm ấy tôi học lớp bốn, trong một lần chạy quanh sân trường, một quả bóng rổ đã đập vào đầu tôi. Tôi dừng lại, chờ đợi một lời xin lỗi, nhưng thứ tôi nhận được chỉ là những tràng huýt sáo cùng tiếng hò reo vang dội: "Ôi chao, Hứa Gia Huy, mày ném trúng con béo chết giẫm rồi kìa! Hôm nay cho nó làm vợ mày đấy!"
Cậu nhóc tên Hứa Gia Huy từ thẹn thành giận. Khi nhặt lại quả bóng rổ, cậu ta hung hăng lườm tôi rồi quát, xa xa bọn tao ra!
Cậu ta trông rất tức tối, còn tôi thì phải mất một lúc mới nhận ra, cái biệt danh "con béo chết giẫm" mà bọn nó vừa hô lên là đang ám chỉ mình.
Xã hội này luôn khắc nghiệt với những người hướng nội. Nếu bạn là một cô gái nhút nhát, nhạy cảm và thừa cân, thì sự ác ý của thế giới sẽ ập đến như những cơn sóng dữ, nhấn chìm bạn trong những lời lẽ cay nghiệt và những sự sỉ nhục vô cớ.
Đàn ông đáng sợ đến thế nào? Điều đáng sợ nhất chính là những cậu bé ở độ tuổi thiếu niên. Khi còn chưa bị luật lệ trói buộc, sự ác độc của bọn họ chẳng hề bị kìm hãm, nó ngang nhiên, không có điểm dừng. Đôi ba câu nói cũng đủ đẩy một người rơi xuống vực thẳm.
Tôi chạy theo Hứa Gia Huy, hỏi thẳng cậu ta: "Tại sao cậu không xin lỗi tôi?"
Những đứa con trai đứng hóng chuyện cười ầm lên.
Hứa Gia Huy gắt gỏng: "Đồ phiền phức! Cút đi!" rồi bất ngờ tung một cú đá thẳng vào tôi.
Tôi ngã sõng soài xuống đất.
Không ai chạy đến đỡ tôi dậy. Chính khoảnh khắc đó, tôi mới nhận ra, mình đã trở thành cái gai trong mắt bọn nó từ lâu.
Tôi được cha mẹ bảo bọc rất tốt, luôn ngoan ngoãn, hiền lành. Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời, tôi nhận ra thế giới này không chỉ có ánh sáng.
Sau đó, những lời sỉ nhục không còn dừng lại ở miệng lưỡi mà dần biến thành hành động. Ban đầu, chúng giật lấy đồ ăn vặt của tôi, thậm chí là tiền. Về sau, chúng đổ mực lên người tôi trong giờ thư pháp, ném pháo vào tôi. Mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt bạn học, nhưng không ai đứng ra bênh vực tôi cả.
Có lần, tôi lấy hết can đảm đi báo với giáo viên. Thầy gọi mấy tên nhóc ấy lên đối chất và yêu cầu bọn nó xin lỗi tôi. Chúng khiên cưỡng cúi đầu rồi tỏ vẻ ăn năn.
Nhưng giáo viên lại chẳng mấy để tâm đến chuyện này. Thầy ấy nói với tôi: "Chuyện trẻ con, sau này các trò lớn rồi sẽ chẳng còn bận tâm nữa. Có biết câu, một nụ cười xóa tan thù hận không? Về tra từ điển đi, tiện thể học thêm một từ mới."
Lúc đó, những đứa bắt nạt tôi đang đứng ngay sau lưng thầy, cười nhạo tôi.
Giáo viên xem là "chuyện trẻ con", nhưng với tôi, nỗi đau này không bao giờ có thể chỉ cười một cái là xóa bỏ được.
Trời mưa, tôi ngồi làm bài tập trong phòng bài của nhà mình. Cơn mưa xuân trút xuống dữ dội, nước sông dâng cao, tràn lên mặt đất. Ba mẹ tôi tất bật tìm cách thoát nước cho tầng trệt, đổ ra con sông phía trước. Phòng bài vẫn mở cửa, còn việc bưng trà rót nước thì do tôi phụ trách.
Hứa Gia Huy và một cậu bé khác tên Đồng Viễn đang ngồi trên bàn mạt chược, đập những lá bài xuống mặt bàn như đang chơi đánh cược.
Tôi bảo bọn họ xuống dưới, nhưng chỉ nhận lại những lời lẽ thô lỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!