Chương 11: (Vô Đề)

Vì một câu nói vô tâm "không thích" của anh, Tô Kiến Thanh liền xóa bài hát đó khỏi danh sách phát. Chính cô cũng không hiểu bản thân đang cố chấp điều gì nữa.

Sáng sớm ra ngoài, cô định xuống lầu chờ xe. Lộ Trình An có nói đoàn phim có xe chuyên dụng đưa đón diễn viên đến phim trường vì vậy cô đến sớm mười phút để đợi.

Gió lạnh thổi qua, dáng người cô cao gầy nổi bật, vẻ đẹp dịu dàng thanh tú. Quần áo trên người cô không quá dày, làn da trắng mịn như thiếu nữ bước ra từ bức họa cổ, khí chất mềm mại lại như một tấm lụa mỏng tinh xảo, khiến người ta chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay che chở.

Vẻ đẹp này không phải là kết quả của rèn giũa hay trau chuốt, cô như một viên ngọc thô chưa trải sương gió, vẫn giữ nguyên nét linh động và mong manh.

Một chiếc xe sang trọng màu đen sáng bóng lăn bánh tới, dừng lại chính xác trước mặt cô.

Tô Kiến Thanh thấy hơi lạ.

Một người đàn ông vận âu phục chỉnh tề bước xuống từ ghế lái.

Cô ngờ vực hỏi: "Đạo diễn Lộ bảo anh tới hả?"

Anh ta nói: "Là ngài Kỳ ạ."

Cô trả lời: "Vậy làm phiền anh chuyển lời cảm ơn giúp tôi, tôi đi xe của đoàn."

Tài xế lập tức lộ vẻ khó xử.

"Không sao đâu, anh cứ đi đi." Cô bỗng toát lên khí chất của một bà chủ đích thực.

Người kia quay lại xe, lấy ra một chiếc túi rồi đưa cho cô. Trong túi là một ít cao dán, thuốc sắc sẵn và cả trà hoa thanh nhiệt.

Tô Kiến Thanh mỉm cười. Tỉ mỉ chu đáo như Kỳ Chính Hàn, ngay cả những việc nhỏ thế này anh cũng để tâm.

Cô chợt nhớ lại hồi mới đến Yến Thành học, vì khí hậu nơi này khô hơn miền Nam, Tô Kiến Thanh thường bị nóng trong người, mấy lần chảy máu mũi. Khi đó, những chuyện vặt vãnh này đều do mẹ cô lo liệu. Ngoài cha mẹ ra, chưa từng có ai chu đáo với cô như vậy.

Trong lúc thất thần, xe trung chuyển của đoàn phim đã chạy tới.

Trên xe là vài người trung niên, Tô Kiến Thanh chỉ gật đầu chào đơn giản rồi tìm một góc cuối cùng ngồi xuống. Cô đẩy cửa sổ ra để làn gió mát tràn vào.

Điểm dừng tiếp theo là Đại học C, xe vừa dừng lại rồi tiếp tục lăn bánh, không khí trên xe náo nhiệt hơn đôi chút. Tô Kiến Thanh nhận ra có người vừa ngồi xuống bên cạnh, là Thịnh Yến.

Người trẻ tuổi đúng là sức bền tốt, cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác đen. Cô ngẩng đầu lên, nhưng vành mũ che khuất khuôn mặt cậu. Tô Kiến Thanh bèn buông một câu trêu chọc: "Phía trước còn bao nhiêu chỗ không ngồi, lại cứ thích chen chúc ở đây."

Không có hồi đáp.

Cô tò mò nhấc vành mũ lên nhìn.

Hóa ra cậu đang đeo tai nghe. Cảm giác được ánh mắt của cô, cậu quay sang nhìn rồi tháo tai nghe xuống: "Chị vừa nói gì với em vậy?"

Tô Kiến Thanh nhấm nháp bánh mì, có hơi khô miệng: "Có nước không?"

"Chỉ có chai em uống dở." Cậu đưa tay mò vào balo phía sau.

Cô giơ tay ra hiệu không cần.

Thịnh Yến nhìn cô chăm chú: "Sao không thả tim cho em?"

Chủ đề của cậu vẫn cứ nhảy cóc như vậy.

Tô Kiến Thanh biết cậu ấy đang nói đến chuyện gì, sáng nay, Thịnh Yến có đăng một bức tranh do cậu vẽ, chủ đề: Nữ thần. Bức chân dung theo phong cách trừu tượng, bởi trong phim, cậu vào vai một sinh viên mỹ thuật theo đuổi Tô Kiến Thanh.

Cô mở lại bức tranh đó để xem. Phong cách không khác gì Picasso.

"Cậu thấy cái này đẹp thực à?" Cô nhìn cậu với vẻ nghi ngờ nặng nề. "Coi chừng tôi thả cho cậu một nút dislike."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!